Nàng thế nào cũng không có cách đem một người rõ ràng biến thành một động vật, cũng càng không thể tưởng tượng một động vật biến thành lớn. Huống chi, người kia ngày hôm qua và mấy ngày trước còn đứng trước mặt nàng.
"Kia, Tế ti đại nhân vì sao phải bung dù?"
"Nghe nói Tế ti đại nhân gặp ánh trăng sẽ biến về chân thân. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết."
"Vậy... ngươi lớn như vậy, có từng nghe qua một người tên Tử Nguyệt?"
Lần này, Thu Mặc hồi lâu sau đó mới nói, "Nếu như bà bà không nói sai, ta cũng không nhớ lầm, thì trăm năm trước, kỳ lân bị vương giết chết, tên của nó hình như là —— Tử Nguyệt."
Ngực một trận kịch liệt đau, A Cửu hơi cúi thấp thân thể, nhìn bên hông lộ ra yên hoa.
Chẳng lẽ đều là trùng hợp?
Trăm năm trước, kỳ lân bị giết là Tử Nguyệt...
Mà lần đầu tiên nghe được tên này, trong đầu nàng liền xuất hiện một thanh âm thiếu niên tuyệt vọng.
Kiếp sau, ta không còn là Tử Nguyệt.
"Nương nương, ốc đồng cay sao người muốn đây ạ."
Trong tay Hồng Nhi cầm một hỏa lò, vội vã tiến vào.
A Cửu đạm nhiên nhìn, sai Hồng Nhi đi xuống chẳng qua là mượn cớ, lại không ngờ trong đại đông thật sự có ốc đồng.
A Cửu trong lòng chỉ nghĩ về sự tình Tử Nguyệt, làm gì có tâm tình ăn ốc đồng. Nhưng vừa ngẩng đầu, thế nhưng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ bên ngoài đi tới.
"Nương nương, hoàng thượng tới."
A Cửu nhíu chặt chân mày, đối Hồng Nhi nói, "Đem vào trong ăn."
Nói xong lập tức cũng đứng dậy theo vào, ngồi xuống cúi đầu ăn ốc đồng ngự thiện phòng làm.
Ốc đồng là bạo sao, còn tăng thêm ớt cựa gà, sau đó lại đặt trong ớt bảo lý. Ăn trong miệng giống như có đại hỏa xẹt qua, nhưng mà vừa ăn đã nghiền.
"Mai Nhị, đừng không hiểu quy củ."
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Quân Khanh Vũ đặt chân đến Mai ẩn điện.
A Cửu đứng dậy hơi hành lễ, ánh mắt lại chỉ chốc lát rơi vào người hắn, gật đầu, rồi lại nhìn hồng canh cuồn cuộn ốc đồng.
Quân thần khác biệt,
hắn là quân, nàng thần.
Ý nghĩ xằng bậy này là khi hắn một câu sống không bằng chết, nàng mới nghĩ ra.
Tựa hồ cảm thấy A Cửu cố ý vắng vẻ ánh mắt, con ngươi Quân Khanh Vũ trầm xuống, nghiêm nghị ra lệnh, "Mai Nhị, ngươi dám không ngẩng đầu nhìn trẫm?"
Chẳng lẽ ốc đồng kia so với hắn có lực hấp dẫn hơn?
"Không dám."
Quân Khanh Vũ thở hốc vì kinh ngạc, không ngờ A Cửu trả lời như vậy, nhíu mày, "Vì sao không dám?"
"Quân thần khác biệt, thần sao dám ngẩng đầu nhìn thẳng long nhan."
Phốc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười Hữu Danh khó có thể nghe thấy. Ánh mắt Quân Khanh Vũ cảnh cáo quay ra, người trong phòng lúc này cũng thức thời lui xuống.
"Trẫm cho phép ngươi ngẩng đầu nhìn trẫm."
A Cửu có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn như cũ cúi đầu, "Hoàng thượng, này không phù hợp quy củ."
Quân Khanh Vũ sắc mặt càng thêm khó coi.
"Trẫm lệnh ngươi ngẩng đầu. Bằng không trẫm đem ốc đồng của ngươi ném ra bên ngoài."
Thanh âm hắn nghe tựa đứa nhỏ giận dỗi xúc động, A Cửu khẽ cắn môi, ngước mắt nhàn nhạt nhìn đối phương.
Tròng mắt chống lại ánh mắt đối phương thập phần xán lạn, thậm chí có điểm tươi cười.
Tóc hắn dùng bạch ngọc trâm vén sau ót, sơ qua thập phần tinh xảo, vài sợi theo bên tai rũ xuống, khuôn mặt tinh xảo càng thêm nhu hòa hoàn mỹ.
Vẫn là tuyết sắc y sam, màu trắng áo choàng, nhưng cổ áo thêu kim sắc hoa cúc, bên hông đeo ngọc bội xanh biếc rất hợp,