Trong hoàng cung bầu trời trong xanh yên bình đến lạ thường, nhưng sự yên bình này kéo dài được bao lâu đây, những toan tính mưu mô ích kỷ bao giờ mới chấm dứt.
Mạnh Hạ Hạ từ khi bị trúng độc, hôm nay mới bước ra khỏi Xuân Viên cung, bên ngoài vẫn còn những chiếc đèn lồ ng đỏ của lễ sắc phong hoàng hậu.
Đúng là trên đời đâu ai biết ngày mai thế nào, Đức hoàng hậu từng một tay nắm cả hậu cung cao sang là thế, giờ cũng chỉ là nữ nhân vô danh trong lãnh cung.
" Tới lãnh cung một chuyến, nàng ta đã muốn gặp ta cũng nên nể mặt mà tới kẻo lại nghĩ ta đây khinh thị".
" Nương nương" Lính canh thấy nàng tới quỳ xuống thỉnh an.
" Miễn lễ đi, giúp ta mở cửa".
" Nương nương Đức thị đầu óc không tốt người cẩn thận".
Mấy tên lính thấy mấy hôm nay nữ nhân bên trong vẫn luôn kêu gào, nghĩ nàng ta hóa điên rồi, sẽ mạo phạm Linh Quý Phi.
"Không sao".
Mạnh Hạ Hạ nàng phải sợ nữ nhân đó sao, gật đầu cảm ơn lính canh rồi đi vào, lần đầu nàng tới đây là thăm Mai tần, nữ nhân kia giờ cũng đã mất rồi trong lãnh cung này vong hồn thật nhiều.
" Nương nương là gian này" Lính canh dẫn nàng tới gian phòng của Đức Lan.
" Đa tạ" Mạnh Hạ Hạ nhìn căn phòng gật đầu rồi đẩy cửa đi vào.
" Phương Tâm" Đức Lan đang ngồi thêu khăn tay thấy tiếng mở cửa ngẩng đầu lên nhìn.
" Đức hoàng hậu thật thảnh thơi" Nàng đi tới gần nàng ta, bảo Tiểu Yến đặt giỏ bánh lên bàn.
" Sẽ không sợ ta bỏ độc chứ".
" Ta vào tới đây rồi còn sợ chết sao".
Đức Lan liếc qua Mạnh Hạ Hạ sau đó tiếp tục thêu khăn.
" Ngươi muốn tìm ta có chuyện muốn cùng ta tâm sự".
Nàng nhìn theo đường chỉ Đức Lan thêu trên tấm vải đường nét thật mềm mại.
" Ngươi được hoàng thượng sủng ái như vậy mà ngôi vị hoàng hậu lại để cho người khác ngồi sao".
" Ngươi gọi ta tới đây là vì việc này, thật đa tạ đã quan tâm, ta chưa bao giờ nghĩ muốn ngồi trên ngôi vị đó, Đức Lan là ngươi quá quý trọng ngôi vị hoàng hậu mà thôi".
" Ta không tin không một nữ nhân nào không muốn nắm quyền vị trong tay cả".
" Quyền vị đó không hấp dẫn vậy đâu, ngươi nghĩ lại xem ngươi ngồi vị trí đó có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu lo lắng, ngày đêm tính kế người khác cũng sợ người khác tính kế mình ngủ có ngon giấc không, ngươi chưa bao giờ từng nghĩ sẽ là một nữ nhân bình thường sông vui vẻ sao".
"Nữ nhân bình thường sao, khát vọng của ta là làm mẫu nghi thiên hạ, những suy nghĩ tầm thường kia ta chưa bao giờ để ý" Hoàng hậu ngồi miên mang suy nghĩ về quá khứ từ nhỏ nàng đã yêu thích văn thư rồi, muốn giống như nữ nhân thiên cổ ngồi ở trị trí cao nhất được mọi người kính lể, nàng rất ít ra ngoài phần lớn chỉ ở trong phòng theo nữ sư học tập, không biết các nữ nhân khác thế nào cuộc sống ra sao, cứ như vậy trưởng thành nhập cung.
"Đức Lan ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong cuộc đời này rồi.
Mạnh Hạ Hạ đứng lên rời đi " Nếu ngươi còn muốn gặp ta lần sau ta sẽ tới thăm ngươi cầm cho ngươi đồ mà ngươi thích ăn."
Đức Lan nghe nàng nói mũi kim trong tay ngừng lại một chút sau đó lại tiếp tục, đến khi Mạnh Hạ Hạ ra tới ngoài cửa mới thấy Đức Lan lên tiếng " Đừng tới nữa".
" Phương Tâm".
Diệp Hải Tuệ nhìn thấy Mạnh Hạ Hạ đi vào chỗ Đức Lan luôn đứng đây chờ.
Mạnh Hạ Hạ nhìn Diệp Hải Tuệ đứng ở gian phòng bên kia, cúi người đáp lễ.
" Chờ ta một chút".
Mạnh Hạ Hạ nhìn nàng ta vội vàng chạy vào bên trong phòng, một lúc sau lại vội trở ra như sợ nàng sẽ đi mất.
" Giúp ta đưa bức thư này cho hoàng thượng được không, xin cô".
Diệp Hải Tuệ cầm bức thư đi ra, ánh mắt chân thành chờ mong Mạnh Hạ Hạ sẽ giúp mình.
" Được".
Mạnh Hạ Hạ cầm lấy bức thư trong tay Diệp Thị.
" Đa tạ" Diệp Hải Tuệ nhìn Mạnh Hạ Hạ đây là lời cảm ơn thật lòng duy nhất mà nàng nói bao năm qua, vào lãnh cung này nàng đã hiểu ra nhiều điều chấp niệm trước kia đã buông bỏ rồi.
Mạnh Hạ Hạ lần đầu thấy ánh mắt nàng ta như vậy bỗng thở dài, nếu nàng ta như vậy từ trước, sớm buông bỏ, thành tâm kính phật đâu đến bước đường ngày hôm nay, khiến mình đi vào đường cùng không quay lại được.
............
" Hoàng hậu nương nương, người kia trở lại rồi".
" Cho hắn vào đi".
" Tham kiến hoàng hậu nương nương, nô tài theo lời căn dặn của người ra ngoài điều tra phát hiện ra vài điểm".
"Linh Quý Phi nô tài đã mang bức họa đi dò hỏi gia đinh trong phủ Phương đại nhân đều không ai biết nàng là ai, cũng chưa hề gặp qua, không hề có chuyện Phương lão gia nhân nghĩa nữ, ngày nhập cung tuyển tú chính mắt họ nhìn thấy Phương tiểu thư kia nhập cung, điều lạ là mấy năm nay chưa hề thấy nàng trở về phủ thăm gia mẫu.
Nô tài qua một vài mối quan hệ trên giang hồ phát hiện ra có một nữ nhân giống trong bức