Cánh hoa nhẹ rơi trong gió
Tan vào lòng đất trở thành hư vô
Đời người được mấy mùa hoa
Chớp mắt đã thấy tuổi già héo hon.
Duật Hy cầm bút viết thơ trên giấy, tờ giấy trắng vốn tinh khôi là vậy, lại vì nét mực đen mà trở lên nhuốm màu.
" Hoàng thượng đã tìm được chỗ ở của Phạm thái y".
Tô công công bước chân nhẹ đi, cúi người tới gần hoàng thượng bẩm báo.
" Ông ấy giờ đang ở đâu".
Duật Hy đọc lại bài thơ mình vừa viết cảm thấy hài lòng đặt bút xuống.
" Dạ người nô tài phái đi trở về nói Phạm thái y ở ngoại thành phía Nam, mở một y quán nhỏ".
" Đưa trẫm tới đó.....ngươi đi đưa Linh Quý Phi tới cho trẫm".
Duật Hy đi ra khỏi chỗ vừa viết thơ kia, ra đến cửa liền quay lại dặn dò Tô công công ở phía sau.
" Dạ".
....
" Linh Quý Phi hoàng thượng cho truyền người tới gặp".
" Có chuyện gì sao Tô công công".
" Dạ bẩm nương nương nô tài không rõ, mời người đi theo nô tài".
Mạnh Hạ Hạ nhìn Duật An đã ngủ say, nàng vừa cho con ăn lo, chắc phải hai canh giờ nữa hài tử mới tỉnh giấc nàng dặn dò nhũ mẫu xong mới yên tâm rời đi.
" Tô công công hướng này không phải hướng tới Di hòa cung, hoàng thượng đang ở bên ngoài sao" Mạnh Hạ Hạ nhìn Tô công công dẫn đường phía trước cảm thấy khó hiểu.
" Linh Quý Phi tới rồi" Tô công công dẫn Mạnh Hạ Hạ ra đến cửa cung lúc này thì dừng lại.
Mạnh Hạ Hạ lườm Tô công công, sao lúc tới không nói luôn là hoàng thượng chờ nàng ở cửa cung đi, làm nàng tò mò đi theo ông ta.
" Nương nương người đừng như vậy, nô tài chỉ làm theo lời dặn của hoàng thượng mà thôi" Tô công công thấy ánh mắt Mạnh Hạ Hạ nhìn ông, ái ngại cúi đầu.
" Hạ nhi mau tới đây" Duật Hy ở trên xe ngựa chờ lâu, đưa tay vén màn cửa ngó ra nhìn, thấy nàng và Tô công công đứng đó liền gọi.
" Nương nương mời".
Mạnh Hạ Hạ đi ra chỗ xe ngựa, đi lên xe " Hoàng thượng chúng ta đi đâu đây" nàng vén màn đi vào trong, thấy hắn đang ngồi cười nhìn nàng, bàn tay vỗ chỗ trống bên cạnh bảo nàng ngồi xuống.
" Trẫm đưa nàng ra ngoài cho đỡ nhớ giân gian" Duật Hy đưa tay ôm lấy eo nàng, miệng mỉm cười vui vẻ.
" Hoàng thượng đang lấy lòng thần thiếp sao".
" Lấy lòng người mình yêu có gì là không tốt".
" Hoàng thượng hôm nay chuyện gì khiến người vui vẻ như vậy".
" Không có, tự nhiên trẫm thấy vui vẻ rất tốt".
Mạnh Hạ Hạ đưa tay vén màn nhìn ra bên ngoài không thèm để ý tới hắn nữa.
Duật Hy nhìn nàng quay đi khóe miệng cười cũng thu lại, thay bằng ánh mắt đầy những lo âu, hắn nhiều lúc cũng rất muốn như tứ hoàng huynh được tự do thỏa mái làm chuyện mình thích, nhưng từ nhỏ ngai vàng kia dường như đã mặc định dành cho hắn rồi, khiến hắn không thể chối bỏ.
" Hoàng thượng đã tới nơi rồi" Chiếc xe dừng trước một y quán ít người qua lại.
" Hạ nhi xuống thôi" Duật Hy đưa tay nắm lấy tay nàng.
Mạnh Hạ Hạ xuống xe nhìn y quán trước mặt không hiểu mục đích hắn đưa nàng tới đây là gì.
" Vào trong sẽ rõ thôi" Hắn thấy nàng đang dò xét xung quanh liền chỉ vào bên trong.
" Phạm Thái y" Tô công công đi trước vào trên trong tìm người.
" Vị này có việc gì sao, cần khám bệnh hay là mua thuốc" giong Phạm thái y từ bên trong phòng nói ra.
" Phạm thái y ta đến bắt mạch phiền ông ra ngoài một chút".
" Chờ ta một tí, sắp xong rồi" Phạm thái y đặt thảo dược lên bàn mở cửa đi ra, bên ngoài là bốn người, ba nam một nữ đang đứng ở sân.
" Vị nào muốn bắt mạch, là cô nương này sao" Ông ta chỉ vào Mạnh Hạ Hạ.
" Phạm thái y, trước mặt ông chính là đương kim hoàng thượng còn không mau hành lễ" Tô công công nhìn ông ta già rồi, có lẽ mặt hoàng thượng cũng đã quên nên giơ lệnh bài lên nhắc nhở.
Phạm thái y không tin cười trào phúng nhưng khi nhìn thấy lệnh bài kia ông mới run sợ nhanh chóng quỳ xuống " Hoàng thượng thảo dân có mắt như mù, xin người tha tội".
" Được rồi bình thân đi" Ông ta từ quan cũng đã 20 năm sao còn nhớ mặt hắn thời thơ ấu chứ.
" Người tới tìm thảo dân có việc gì sao" Phạm Thái y giọng nói run run đứng lên.
" Đúng là có việc, ông muốn nói ngoài này sao" Duật Hy nhìn ông ta tới nhà còn không mời hắn vào, không vui nói.
" Dạ mời hoàng thượng" Phạm thái y lúc này mới nhớ ra ông ta vẫn đang ở ngoài sân.
" Phạm thái y trẫm tới là muốn hỏi về chuyện năm xưa".
" Hoàng thượng thảo dân không biết gì cả".
" Ngươi biết trẫm hỏi gì mà đã nói không biết".
" Chuyện gì thảo dân cũng không