Hôm nay là ngày 30 tết, Mạnh Hạ Hạ mặc y phục màu hồng phấn nhìn trông rất động lòng người, bên ngoài khoắc áo lông, chuẩn bị đến Tiêu Dao cung tham gia tiệc mừng năm mới trong cung.
" Nương nương bên ngoài lạnh lắm " Tiểu Yến đi vào đỡ nàng đi.
Bên ngoài có tuyết bay nhè nhẹ Mạnh Hạ Hạ đưa tay ra hứng những bông tuyết nhỏ để chúng rơi trên lòng bàn tay mình cảm giác nhớ nhà lại tăng thêm một phần, mùa đông ở bên ngoài cung các hồ đều đóng băng nàng và các sư huynh thường ra hồ câu cá, nô đùa trên đó rất vui.
"Tỷ tỷ vạn phúc" Mạnh Hạ Hạ thấy Thục Phi đang đứng ở ngự hoa viên liền chào.
" Muội muội vạn phúc" Thục Phi thấy Mạnh Hạ Hạ cũng chào đáp lễ " Ta là đứng đây cố tình chờ muội đó".
" Muội cũng đang muốn tìm tỷ tỷ cùng đi".
" Vậy đi thôi, đến muộn sẽ thành tâm điểm chú ý" Thục Phi tiến lại gần Mạnh Hạ Hạ.
" Dạ" Trong hoàng cung này trước kia cũng vậy mà bây giờ vẫn thế nàng cảm thấy có mỗi Thục Phi là thật lòng với nàng, dường như tỷ ấy không như các nữ nhân khác bày mưu lập kế, tỷ ấy chỉ thích cuộc sống bình dị qua ngày lạnh lẽo trong cung này.
" Tham kiến Hạ phi, Thục Phi nương nương, hai vị mời theo nô tài" Đến cổng Tiêu Dao cung thái giám đứng ngoài dẫn các nàng vào bên trong sắp xếp chỗ ngồi.
" Tham kiến các vị tỷ tỷ" Bên trong mấy phi tần đã tới Mạnh Hạ Hạ thấy bọn họ liền cúi chào rồi mới đi tới chỗ công công chỉ ngồi xuống.
Mạnh Hạ Hạ ngồi hàng đầu ghế thứ 6, ghế ngồi được phân theo cấp bậc, ngồi ở đây rất bất tiện nàng chỉ muốn ngồi chỗ nào khuất người một chút.
" Diệp quý phi giá lâm".
" Tham kiến quý phi, quý phi vạn phúc".
Thấy công công hô Quý phi tới tất cả phi tần đều đứng dậy tham kiến.
Mạnh Hạ Hạ từ lúc quay lại cung liền không thấy Diệp quý phi, nghe nói nàng ta vì vụ phụ thân tạo phản lâu nay vẫn đóng cửa phòng ăn chay niệm phật, nhìn nàng ta đã khác xưa nhiều rồi vẻ cao ngạo xưa đã không còn, thay bằng vẻ lãnh đạm.
Một lúc sau các phi tần quan lại đã tới đông đủ các vị trí ngồi đã được lấp kín, chỉ chờ thái hậu hoàng thượng, hoàng hậu tới là bắt đầu buổi tiệc.
" Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm".
" Chúng thần xin tham kiến thái hậu hoàng thượng, hoàng hậu , chúc thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu vạn phúc kim an".
" Các ái khanh bình thân, lại một năm nữa qua trẫm mong rằng sang năm tới các khanh sẽ vẫn như năm may luôn vì trẫm vì giang sơn này tận tụy".
" Chúng thần xin vì hoàng thượng vì giang sơn".
" Các ái khanh ngồi xuống cả đi, hôm nay là ngày cuối năm là ngày vui, các khanh cứ thỏa mái ăn uống vui vẻ".
Sau khi hoàng thượng nói xong tất cả các bá quan, phi tần hoàng thân đều ngồi xuống, tiệc rượu cũng chính thức được bắt đầu, dàn nhạc bắt đầu đánh nhạc, các vũ nữ bắt đầu múa những điệu múa uyển chuyển làm say đắm lòng người.
Duật Cư vì thái phi bị bệnh nên không tới được hắn bận chăm sóc mẫu thân nên bây giờ mới tới, cúi người trước mặt thái hậu và hoàng thượng tạ tội.
" Xin thái hậu, hoàng thượng thứ tội".
" Hoàng huynh đừng đa lễ trẫm biết huynh lo lắng cho thái phi, người yên tâm trẫm và thái hậu không trách người".
" Tứ vương gia, con vào chỗ ngồi đi".
Thái hậu nhìn hắn nhỏ nhẹ nói vài lời.
" Đa tạ thái hậu, hoàng thượng"
Mạnh Hạ Hạ đang ngồi ăn chút điểm tâm thấy thái giám hô tứ vương gia tới liền ngẩng lên xem thử là ai mà to gan đến sau cả hoàng thượng vậy, lúc hắn đi lại đây nàng mới nhìn rõ thì ra là vị công tử mà nàng quen biết kia, hắn là tứ vương gia sao, sao tính tình lại như công tử chơi bời vậy chứ.
Duật Cư thấy có cảm giác phía bên phi tử có người nhìn mình, liền quay sang xem thử.
Mạnh Hạ Hạ và Duật Cư ánh mắt chạm nhau, hắn ngỡ ngàng sao nàng ấy lại ở đây, hắn đi vắng hai tháng không gặp nàng, nàng đã trở thành phi tử của hoàng đệ hắn rồi sao, thật khó để khắc sâu một nữ nhân trong tìm giờ thấy nàng ở đây tim hắn thật đau, khó khăn lắm mới trở về chỗ ngồi được.
" Tứ ca huynh đau chỗ nào sao" Ngũ vương gia nhìn ca ca hắn mặt mũi khó coi liền hỏi.
Nhưng Duật Cư lúc này tâm trí đều đặt ở Mạnh Hạ Hạ phía bên kia không còn quan tâm tới lời hỏi thăm của Ngũ vương gia nữa rồi.
Mạnh Hạ Hạ nhìn hắn mỉm cười, nhưng chỉ thấy khuôn mặt không cảm xúc của hắn, vừa nàng nghe hắn nói mẫu thân hắn bị bệnh, có phải vì vậy mà hắn không vui, hắn giờ như vậy nàng nhìn thật không quen.
Duật Hy