Đêm đó Mạnh Hạ Hạ trằn trọc suy tính, ước muốn duy nhất lúc này của nàng là thoát khỏi cái nơi ngột ngạt khó thở này, sau đó sẽ tìm cơ hội thích hợp vào lại lần nữa giết tên thái giám kia để lĩnh thưởng.
Có mục tiêu, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn, cho nên hôm nay Mạnh Hạ Hạ thức dậy từ rất sớm giả vờ đi dạo ngắm cảnh, nhưng thực chất là đang thăm dò khắp nơi để ghi nhớ địa hình.
Nha hoàn đi theo hầu cận một hồi đã thấm mệt, bước chân mỗi lúc một chậm, cho dù có cố gắng hết sức cũng không thể theo kịp Mạnh Hạ Hạ, nàng ta thở hổn hển với gọi theo: "Chủ nhân, người đi từ từ cẩn thận đường trơn.
"
"Ta đã bảo em ở phòng đi không cần theo ta mà".
Mạnh Hạ Hạ lúc này mới nhớ đến cung nữ đi theo mình, xoay người lại nhìn bộ dạng yếu ớt của nàng ta khẽ mắng.
Cung nữ cảm thấy rất ấm ức, bổn phận của nàng là hầu cận bên cạnh chủ nhân, sao có thể ở phòng được? Vị chủ nhân này của nàng cả ngày chỉ làm những chuyện mờ ám mà thôi, người ta dành thời gian tìm cách lấy lòng hoàng đế kia, còn vị này được thị tẩm thì đâm ra đau bụng, trở thành đề tài cười nhạo khắp nơi, thành ra đi đâu cũng bị đám nô tài các cung khác khinh bỉ.
Mạnh Hạ Hạ nói thì nói vậy nhưng bước chân so với vừa rồi đã chậm hơn rất nhiều, ở trong rừng núi vắng vẻ nhiều năm, nơi cảnh vật đẹp đẽ như hoàng cung khiến nàng có đôi chút mê đắm.
"Ai da, không có mắt à?" Mạnh Hạ Hạ đang mải mê nhìn xung quanh không để ý có người phía trước liền đâm trúng vào, xoa xoa cái trán rồi mắng mỏ, không ngờ lại bị người khác quát lại.
" Hỗn náo, thấy hoàng thượng còn không quỳ".
Mạnh Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn lên mới thấy người kia cũng đang nhìn nàng.
Một thân y phục màu vàng nổi trội.
Ấn tượng đầu tiên của nàng về nam nhân trước mặt chính là chưng diện quá lố, ăn mặt thật chói mắt.
Thấy công công định tiến lên làm khó nữ nhân bên thân, Duật Hy đưa tay lên làm dấu bảo ông ta ngừng bước, chuyện này thật ra cũng do hắn mà thành, từ xa xa đã thấy nàng ta như tên trộm nhìn ngắm khắp nơi rồi, không ngờ lại nhập tâm đ ến mức hắn đến gần nàng cũng không biết.
Duật Hy chăm chú nhìn vô cùng xinh đẹp dưới tầm mắt dò hỏi: "Đây là?"
Tô Cát vội vàng nói ra danh tính Mạnh Hạ Hạ: "Dạ bẩm hoàng thượng đây là Phương đáp ứng ạ".
Duật Hy như đã nhớ ra "À" rồi lại ngắm nhìn khuôn mặt nàng mỉm cười.
Mạnh Hạ Hạ không biết lai lịch của người vừa bị bản thân đụng trúng, mà cũng chẳng quan tâm nhiều những người nơi đây làm gì, tâm hồn để chỗ này chỗ kia không để ý đến người kia nói cái gì, bọn họ đã không truy cứu, vậy thì nàng cứ thế đi thôi, Tô công công định nói gì đó nhưng hoàng đế phủi tay mặc kệ nàng ta đi, đành thôi.
Duật Hy rảo bước đi bên cạnh nàng, tâm trạng có phần tốt mở miệng nói chuyện phiếm: "Nàng mới sáng sớm sao lại đến đây?"
"Vị huynh đài, chỗ này không được đến sao?" Mạnh Hạ Hạ cảm thấy phiền bực dọc hỏi lại.
Duật Hy nhíu mày: "Huynh đài ?" Chẳng lẽ nàng ấy không biết hắn là ai sao?
Tô công công ở