Xe ngựa đi vào thị trấn của Huyện Nghi Xuân, Duật Hy cảm thấy nếu đi tiếp trời sẽ tối rồi, mà lúc bọn họ tới đây, trước khi qua thị trấn này là một con đường thưa dân sinh sống sẽ không tìm được chỗ nghỉ ngơi nên quyết định dừng chân ở thị trấn này nghỉ qua đêm.
" Thiếp muốn ăn kẹo đường" Mạnh Hạ Hạ xuống xe nhìn ra bên đường có mấy gian hàng bán đồ ăn muốn đi ra đó chơi một chút.
" Nàng đi đi, nhớ về sớm đây, ta ở chỗ này chờ nàng".
Duật Hy đứng ở trước cửa khách đi3m định đi cùng nàng nhưng nghĩ đến hộp gỗ Doãn công công đưa cho mình còn đang ở trên xe ngựa liền để nàng tự đi.
" Thiếp đi muột chút thôi" Mạnh Hạ Hạ được hắn đồng ý vui vẻ nhanh chóng chạy đi.
" Công tử vào thôi" Tô công công cầm tay nải đi vào, bên trong nhìn thấy vài người hình như của nha phủ đang cải trang thành thường dân ngồi dưới uống trà.
Thấy bọn họ vào đám người kia liền đề phòng cảnh giác " Ông chủ còn phòng không".
" Còn còn, các vị muốn thuê mấy phòng" Ông chủ thấy khách đến vui vẻ trả lời.
" Chúng tôi cần thuê hai phòng, phòng nào sạch sẽ một chút" Võ Kim nhìn ông ta sau đó đặt một thỏi bạc lên trên bàn.
" Dạ, tiểu Trúc dẫn mấy vị này lên phòng số 7,8" Ông chủ thấy bọn họ hào phóng như vậy, nhanh chóng gọi người làm chuẩn bị phòng, hôm nay ông ta gặp vận may tiếp được mấy vị khách quý này, nhìn ắt là người làm quan rồi.
" Tí nữ có một vị cô nương tới tìm chúng ta, ông giúp ta chỉ cô ấy lên phòng" Duật Hy nhắc nhở ông chủ khi Mạnh Hạ Hạ quay về cũng dễ tìm bọn họ hơn.
" Dạ tại hạ đã rõ, ở chỗ chúng tôi có chuẩn bị cả đồ ăn buổi tối các vị muốn dùng bữa có thể gọi món" Ông chủ đưa cho Tô công công một tờ danh sách các món ăn cho bọn họ chọn.
Duật Hy gật đầu với ông ta rồi đi lên trên phòng.
" Công tử ở đây có vị quan nào tới sao, thuộc hạ thấy bên dưới có mấy người trong nha phủ cải trang" Võ Kim nhìn một cái có thể nhận ra kiếm trên tay bọn họ đều là của triều đình.
" Ngươi đi tìm hiểu xem, có lẽ là vị đại nhân nào đó đang đi thị sát" Duật Hy lúc vào cũng nhìn qua, chỗ này quan phủ ai cũng biết mặt không cần phải cải trang như vậy, có lẽ là người đến từ kinh thành.
Mạnh Hạ Hạ đi khắp nơi chỗ này ghé một chút chỗ kia ghé một chút trên tay còn cầm kẹo bọc đường vừa đi vừa ăn.
" Tránh đường" Mấy người khênh kiệu đằng trước hô to để người dân trách đường cho bọn họ đi qua.
Mạnh Hạ Hạ nhìn chiếc kiệu đi qua liền lắc đầu, sau đó lại tiếp tục đi thẳng về phía trước xem một chút.
Trên kiệu Ngọc Thấu chân bị thương được nô tài dùng kiệu đưa về khách đi3m mà ban sáng bọn họ mới thuê.
" Lão gia tiểu thư đã trở lại" Người hầu bên cạnh Ngọc Thái phó thấy tiểu thư mà bọn họ tìm kiếm nửa ngày đã về đi vào bẩm báo.
" Hừ nha đầu này ta không nên cho nó theo ra ngoài mà, thật nghịch ngợm" Thái Phó nghe nữ nhi về trong lòng cũng an tâm nhưng ngoài miệng vẫn trách móc vài câu.
" Lão gia chân tiểu thư bị thương rồi".
" Cái gì, sao lại bị thương" Ngọc đại nhân nghe vậy hốt hoảng đứng dậy đi xuống dưới lầu.
" Phụ thân" Ngọc Thấu thấy cha liền vui mừng gọi.
" Chân con sao lại bị thương thật là không cẩn thận gì cả, đi tìm thầy y đi" Ngọc đại nhân đến gần nữ nhi nhìn nàng quan sát rồi bảo nha hoàn dìu nàng lên trên phòng.
" Phụ thân không nhờ có một vị quan nhân cứu giúp con giờ này đã bị lũ sơn tặc kia ăn hiếp rồi" Ngọc Thấu đứng trước mặt phụ thân mọi ấm ức đều bộc lộ hết ra cứ thế khóc.
" Ai bảo con không nghe lời ta chạy lung tung chứ, đưa phụ thân xem chân con nào".
Ngọc Thái Phó luôn cưng chiều tam tiểu thư này coi nàng như viên minh châu trên tay vậy, thấy nàng khóc ông liền đau lòng.
"tiểu Oản ngươi mang chiếc khăn này đi giặt sạch cho ta" Ngọc Thấu sau khi được xử lý vết thương, nhìn thấy chiếc khăn tay mà vị công tử kia đưa cho nàng liền coi như báu vật, không muốn vứt bỏ.
Tiểu Oản nhìn chiếc khăn dính máu kia không hiểu sao tiểu thư lại quý trọng như vậy liền nghe lời mang đi giặt sạch.
Ngọc Thấu ngồi nhìn bâng khuâng ra bên ngoài nghĩ đến dáng vẻ của công tử kia liền mỉm cười si mê, không biết nàng còn có thể gặp lại hắn không, xe ngựa vị công tử kia cũng theo hướng thị trấn này tới liệu bọn họ có dừng chân ở đây không hay là đi thẳng rồi.
" Công tử thuộc hạ đã tìm hiểu người kia chính là Thái phó Ngọc đại nhân" Võ Kim thật gặp may ra ngoài thì nhìn thấy ông ấy ở dưới lầu, liền nhận ra.
" Thái phó sao lại tới đây" Duật Hy nghe thấy là Ngọc Thái Phó liền nhíu mày, sao lại trùng hợp vậy chứ hắn thật không muốn gặp người quen ở đây.
" Công tử hay là chúng ta đổi chỗ khác nghỉ ngơi".
" Thôi cũng sắp trở lại kinh thành rồi, có gặp cũng không sao" Hơn nữa Hạ nhi còn chưa trở lại hắn sợ đổi chỗ nàng ấy sẽ không tìm được bọn họ.
"Ngươi đi tìm ông ấy đến đây ta muốn gặp mặt, sợ tí nữa tình cờ gặp mặt ông ấy lạ hoảng hốt".
hắn sợ nhất những thủ tục rườm rà bên ngoài cung, thật phiền phức.
" Hoàng thượng, thần tham kiến người" Ngọc thái phó nhìn thấy Võ Kim liền ngạc