Dương Tử nhìn lại, thấy người vừa bị mình đẩy ngã ra là Liêu Nguyệt, mặt lúc này cũng dần tái mét.
"Cửu điện hạ, ngài không sao chứ?"
Liêu Nguyệt đứng dậy phủi phủi tà áo, đầu óc đã mơ hồ choáng váng, bước chân lảo đảo tiến lại gần Dương Tử.
Dương Tử bất động, mắt chằm chằm vào Liêu Nguyệt, như muốn nín thở.
Liêu Nguyệt đặt hai tay lên vai Dương Tử, mặt đối mặt, dần tiến gần lại, gần đến nỗi mà có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Liêu Nguyệt khựng lại ở một khoảng cách của sự đụng chạm, chỉ cần thêm chút nữa thì môi hai người sẽ dán chặt vào nhau.
Tiếng đập "thình thịch" từ trong lồ ng ngực của Dương Tử càng ngày càng lớn, có cảm tưởng như nó sắp nổ tung.
Liêu Nguyệt như có thể nghe thấy được, nở nụ cười gian, hơi nghiêng đầu sang một bên, nói nhỏ vào tai Dương Tử, hơi thở ấm từ miệng của Liêu Nguyệt cũng phả ra nhẹ qua vành tai Dương Tử, khiến tai Dương Tử vô thức ửng đỏ.
Lúc này trong không khí rượu nhạc sênh ca, vẻ mặt bối rối ngượng đỏ của Dương Tử lại phù hợp đến lạ, ánh nến bập bùng soi rọi vào khuôn mặt xinh đẹp.
"Đệ đệ, đệ đẹp y như tỷ tỷ của đệ vậy đó.
Phải chi đệ cũng là nữ tử.
Ta nhất định sẽ nói với hoàng thượng tứ hôn cho ta với đệ.
Tiếc thật, vẻ đẹp này...!cũng thực là có nét riêng.
Đệ và tỷ của đệ, đúng là khiến ta....!"
Dương Yến từ xa trông thấy, vội bước nhanh tới hành lễ.
"Bẩm điện hạ, ngài có vẻ rất say, để ta kêu người đưa ngài về phủ."
Dương Tử lúc này cũng giật mình, trên khuôn mặt vẫn còn nét hồng đỏ vì ngượng ngùng, nghe tiếng tỷ tỷ mình, mà vội bước lùi ra mấy bước, tránh khỏi hai tay của Liêu Nguyệt, lòng thầm thở phào như vừa mới được tái sinh.
Liêu Nguyệt không quay lưng về sau nhìn Dương Yến vừa tới, mà định tiến tới lại gần Dương Tử một lần nữa.
Tay hắn giơ lên, khẽ chạm vào tóc của Dương Tử, hắn đưa mũi lại gần mà ngửi.
"Đệ đệ, đệ cũng thơm y hệt mùi của nữ nhân vậy."
Dương Yến một lần nữa bước tới, lần này không nhượng bộ nữa mà là chen đứng trước mặt Liêu Nguyệt.
Dương Tử lúc này như bị đóng băng.
Chỉ biết đứng yên không nhúc nhích nhìn hai người đang đối đầu nhau vì mình.
Dương Yến hơi cúi đầu, giọng nói đủ hai người nghe thấy:
"Mong điện hạ tự trọng, tiểu đệ của ta còn nhỏ, điện hạ không nên trêu chọc đệ ấy."
Liêu Nguyệt cười lớn nhìn Dương Yến, nghiêng đầu ghé sát gần nói nhỏ:
"Tỷ tỷ đang ghen sao?"
Dương Yến mặt không cảm xúc lùi lại một bước, cố giữ một khoảng cách với Liêu Nguyệt.
"Ngươi vẫn không biết liêm sỉ là gì?"
Liêu Nguyệt thấy hành động của Dương Yến, nụ cười hắn tắt hẳn.
Mắt hắn cũng nhìn về một hướng khác một cách xa xăm.
"Tỷ tỷ muốn cuộc thi ngày mai, ai thắng?"
Dương Yến nắm lấy tay Dương Tử kéo bước đi không thèm nghoảnh đầu.
Chỉ để lại một câu duy nhất:
"Ta thấy ai cũng được, miễn là người đó không phải là ngươi."
Bóng hai người kia đi khuất.
Liêu Nguyệt ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, mở miệng cười thật to.
Sau đó nụ cười im bặt, hắn cũng cúi mặt xuống, một tay