Thất hoàng tử vừa cúi đầu vừa nói, vẻ mặt buồn bã, ánh mắt không dám nhìn vào hoàng thượng.
"Phụ hoàng, tất cả là lỗi của con, người có trách phạt thì cứ phạt con, con có chết cũng bằng lòng, xin người tha cho nàng."
Hoàng quý phi lắc đầu, mắt ướt sũng nhìn Liêu Nhai, thân hình xinh đẹp lúc này trông thật yếu ớt và như sắp đổ gục, ánh mắt cứ nhìn về Liêu Nhai không rời.
Hoàng thượng nhìn thấy một cảnh này như phát hỏa thêm, đập mạnh vào tay vịnh long ngai đứng phắt dậy, quát lớn:
"Hỗn xược! Đến giờ phút này còn muốn được tha mạng sao? Nếu không phải hoàng hậu nói cho ta biết, thì không chừng các ngươi còn tính giấu ta lén sinh nhi tử riêng của mình luôn."
Nói rồi hoàng thượng ngồi xuống long ngai, vẻ mặt dần lộ ra vẻ mệt mỏi, mắt nhắm nghiền lại vài giây rồi nói tiếp.
"Truyền chỉ, phế Thất điện hạ, nhốt vào đại lao chờ đợi xét xử.
Tối nay ban thuốc độc cho Hoàng quý phi.
Chuyện này kết thúc tại đây, cấm tất cả mọi người không được nhắc tới, ai kháng chỉ trảm không tha."
Đại thái giám nghe lệnh, truyền chỉ cho người lôi Liêu Nhai đi, và cho cung nữ đưa Hoàng quý phi quay về tẩm cung của mình.
Đại lao.
Tống Phi nhìn thấy cha cả tay và chân đều bị còng dây xích sắt nặng nề, mới đó mà trông như đã gầy xọp đi, trong lòng không khỏi lo lắng, sốt sắng hỏi:
"Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Nhạc mặt mày tiều tuỵ, vừa khóc vừa nói.
"Con mau về đưa mẫu thân đi nơi khác đi, sớm muộn gì hoàng thượng cũng cho người trảm cả nhà ta thôi, ta đáng bị như vậy, nhưng con và mẫu thân con không có tội, ta xin lỗi vì làm liên luỵ đến cả hai."
Tống Phi cố kìm nén nước mắt, ánh mắt đầy thương xót, mới qua vài canh giờ đã phải kẻ trong ngục người ngoài lao
Tống Phi trước mặt cha vẫn cố giữ sự kiên cường, thái độ bình tĩnh mà hỏi rõ ràng:
"Phụ thân, cho con biết là chuyện gì được không, con sẽ thay phụ thân cầu xin với hoàng thượng."
Tống Nhạc lắc đầu, cúi gầm xuống đất, ánh mắt thẩn thờ.
"Ta che giấu việc Hoàng quý phi có thai cùng Thất hoàng tử."
Tống Phi nghe được thì bàng hoàng, chân đứng đã không còn vững, đây là chuyện tày trời, chu di cửu tộc, cả họ tộc không tránh khỏi cái chết.
Liêu Sương tiến tới dìu Tống Phi đứng dậy, lo lắng.
"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, để hoàng thượng biết sẽ rất nguy hiểm."
Tống Phi mặt tái sắc nhìn cha, rồi nhìn Liêu Sương gật đầu.
"Phụ thân, con nhất định sẽ đến cầu xin với hoàng thượng."
Tống Nhạc đầm đìa nước mắt, cứ không ngừng lắc đầu.
"Không cần đâu, chỉ cần con bảo hộ cho mẫu thân con, cả hai chu toàn là ta yên tâm rồi."
Liêu Sương thấy có người đến, nên cũng nhanh kéo tay Tống Phi rời đi.
Dù Tống Phi rất muốn ở lại thêm một chút, nhưng sợ làm liên luỵ đến Liêu Sương mà đành chấp nhận.
* * * * * *
Tại thư phòng của hoàng thượng.
Đại thái giám đi vào hành lễ.
"Bẩm bệ hạ.
Bát hoàng tử vẫn còn quỳ ngồi sân."
Hoàng thượng đang cầm tấu sớ đọc liền quăng xuống.
"Thật to gan, hắn dám chống đối ta sao?"
Đại thái giám nhỏ giọng, cúi đầu, thận trọng nói:
"Bệ hạ, hay là ngài gặp Bát hoàng tử nói rõ cho hắn