(Ảnh trong phim)
Ngu Đường dừng bước lại, cứ như vậy,đứng ở phía sau nghe hết những gì Tống Tiêu nói.
Kiều Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, đại khái cũng đã hiểu được cảm xúc của nhân vật, liền quay đầu ra hiệu với đạo diễn, có thể tiếp tục được rồi.
Diễn lại thêm lần nữa, người đóng vai thái giám một lần nữa lại tuyên chỉ.
《Cảnh Hoằng Thịnh Thế》mọi thứ trong đây đều thật nghiêm cẩn, về đạo thánh chỉ kia đã được tuyên cách đây cả ngàn năm, giờ đây nghe lại sao chỉ giống như chuyện vừa xảy ra hôm qua. Tống Tiêu nhoẻn miệng cười, chợt cảm thấy phía sau lưng có người, vừa quay đầu lại, một bản mặt toe toét, miệng ngoác tới tận mang tai liền bày ra trước mặt.
Tống Tiêu ho khan vài tiếng, liền đứng lên, vừa định nói cái gì nhưng nhìn cái bản mặt ngốc ngốc hề hề của Hoàng thượng nhà mình thì từ ngữ tự nhiên lại trốn đâu hết cả.
"Tất cả những gì khanh nói đều là sự thật? " miệng Ngu Đường vẫn không thể khép lại, sáp người qua, nhỏ giọng hỏi.
"Thần có nói cái gì đâu." tai Tống Tiêu không tự chủ đc mà đỏ lên, chẳng biết làm gì ngoài nhìn chằm chằm xuống đất.
Ngu Đường thấy vậy, không hề tức giận mà ngược lại thấy vô cùng hứng thú, liền nhanh chóng muốn đem người kia đi.
"Còn chưa có quay xong." Tống Tiêu rụt tay về, làm như chưa có chuyện gì, ngồi lại về ghế, tiếp tục cầm kịch bản lên xem.
Ngu Đường vẫn không tức giận, đem một cái ghế tựa nhỏ lại mà ngồi gần cậu, một tay kê đầu, quay qua mà say đắm nhìn cậu.
"Xong, cắt." đạo diễn vô cùng hài lòng mà phất tay, quay đầu lại nhìn Tống Tiêu: "Tống Tổng à, làm sao lại cầm kích bản lộn thế kia?."
Tống Tiêu sửng sốt, nhìn lại kịch bản trong tay, mặt không đổi sắc mà nói, " đây là bìa ngoài dán lộn thôi! "
"A..." đạo diễn hơi nheo mày, tiếp tục quay qua làm nốt chuyện dang dở.
"Tách, tách... " trong góc phòng, một nhân Viên trang điểm nhịn không được mà dơ máy ảnh lên, hướng về phía hai người mà chụp vài pô. Ngu Đường nghe thấy âm thanh, quay đầu qua, người nọ thấy vậy, sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu, liền chạy qua mà rối rít: "Xin lỗi Ngu Tổng, vừa rồi nhất thời tôi thấy anh đẹp trai quá! Tôi như vậy mà nhịn không được. "
Ngu Đường quay qua, nhìn lên ý tứ rất rõ ràng, mau dao ra đây nếu muốn chết toàn thây.
Nhân Viên trang điểm tay run run, đưa điện thoại qua, bày ra bức ảnh vừa mới chụp.
Ngu Đường cầm điện thoại trong tay, gạt đi, gạt lại mấy cái, phát hiện trong máy không có bức nào chụp riêng Tống Tiêu. Lúc này mới hài lòng: "bức này có thể đăng. "
"A... " nhân viên trang điểm kinh ngạc, há hốc mồm, hiện tại còn đang chưa kịp hiểu Ngu Tổng vừa nói gì: "Anh, anh chắc chứ? "
Ngu Đường liếc mắt một cái, cô nàng liền ngậm miệng, xoay lưng rời đi, Độc Cô Ám liền lẳng lặng đi theo.
Cùng ngày, một cái weibo tên là "trang điểm... " đăng lên một bức ảnh.
Trong bức ảnh, một vị giám đốc mặc áo đen, đẹp trai ngời ngời đang ngồi trên một cái ghế nhựa mà trông giống như đang ngồi trên ngai vàng. Khẽ mỉm cười nhìn về phía người bên cạnh, mà người ấy chỉ để lộ ra nửa gương mặt.
Cùng với đó là một dòng cảm xúc đơn giản:"hôm nay gặp Ngu Tổng tham ban, dọa tôi tới suýt nữa tè cả ra quần. "
Những lời này ngược lại lại chính là cảm xúc cua người trong cuộc, đột nhiên được giám đốc tham ban quả thực là kinh hỷ, nhìn thấy hai người kia như thế lại càng thêm kích động, cảm xúc mừng lo lẫn lộn ấy chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Mọi người trên mạng đều không hiểu vì sao cô lại phải khổ, trên mặt chỉ toàn nét nét mừng… “Aaaa…”
“Hoàng đế bệ hạ đi tham ban nương nương kìa!”
“Nửa gương mặt kia chắc chắn là nương nương à! Nếu tôi nói sai, tôi sẽ ăn phân.”
“Đúng là sướng hết cả mắt, ha ha, không chịu nổi nữa rồi, ôm ngực, đau tim quá!”
“Hoàng thượng cười đẹp trai quá trời! Kiếm đâu được người đẹp thế chứ!”
Lại một lần nữa mọi người sôi nổi hẳn lên, ai nấy giống như được tiêm máu gà, lạch cạch chạy qua weibo của Ngu Đường hỏi cho rõ chân tướng sự việc, còn có người qua cả đoàn làm phim bên kia kêu la.
Thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn nhìn lên weibo không khỏi vò đầu: “Hai người này đều không phải người trong giới giải chí, hà cớ chi lại nổi như vậy nhỉ?”
“Vài năm gần đây, ai soái chút liền nổi tiếng thôi à!” một bên, phó đạo diễn sâu kín nói, “Huống hồ bọn họ lại CP thế cơ mà.”
CP??? Đạo diễn lại vò đầu, thêm cái gì nữa đây.
(CP để chỉ một nhóm fan, họ yêu thích hai nhân vật và muốn hai người ấy sẽ trở thành một đôi, chỉ là tưởng tượng tí cho sướng thôi! Cái này giờ mình mới biết.)
Weibo của nhân viên trang điểm kia lại đăng lên thêm một tin khác, vẫn là bày tỏ cảm xúc được giám đốc đến tham ban. Lần thứ hai đăng lên weibo, lần này là khoe của, là được khao một bữa trưa tưng bừng, nhìn chói cả mắt.
Trong khay cơm bằng gỗ tinh xảo, bày ra đủ loại món ăn với đủ thứ màu sắc, trông vô cùng ngon miệng: nào là tôm chiên giòn, gà quay, hoa quả tráng miệng….(Chỗ này dịch nôm na thôi! ()
Đây là cơm hộp sao? Có tình yêu như thế quả thực tiện quá đi!
Bên sườn khay gỗ đựng cơm còn có hai chữ Đại Ngư được chạm khắc tinh tế.
Bên kia, Tống Tiêu cũng vì câu nói thật lòng của mình hôm trước mà đang phải chịu một giá đắt, bị Ngu Đường đặt trên giường, đè ép đủ kiểu.
“Nói lại cho ta một lần... ân...” Ngu Đường ghé sát vào lỗ tai Tống Tiêu, bên dưới tiến vào thật sâu.
“a... a... a...” Tống Tiêu bị làm cho đau đến chảy nước mắt, há miệng cắn tên Đại Ác Ma phía trên đang đối với mình không còn chút nào ý tứ thương tiếc, ngược lại còn ra sức mà ngược đãi.
“Ngô... nhẹ một chút.”
“Vậy khanh mau nói đi.” Ngu Đường đem giọt nước mắt đang trôi kia hôn tới.
“Thần năm đó...aaa... cũng vô cùng thích hoàng thượng.” Tống Tiêu cứ thế lắp bắp mà nói ra, hi vọng có thể đổi được một chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ người nọ lại nói không giữ lời, thấy thế càng thêm kích động.
Tống Tiêu bị đè thiếu chút nữa ngất xỉu, cuối cùng một chút khí lực cũng không còn, bị Ngu Đường ôm vào trong ngực, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
“Quân Trúc...” cậu nghe được tiếng của Ngu Đường nhẹ nhàng gọi mình bên tai.
“Thật cảm ơn khanh...cảm ơn khanh vì một câu [cũng thích ta]... cảm ơn khanh vì đã
vì ta mà cầm bảo kiếm lên... cảm ơn khanh vì sau khi luân hồi chuyển thế vẫn yêu ta như trước... cảm ơn khanh...”
Tống Tiêu từ từ nhắm hai mắt ở trong ngực Ngu Đường cọ cọ tự nhiên chiếm được một cái ôm ấm áp.
Ngày hôm sau, tại tập đoàn Đại Ngư, trưởng phòng kế hoạch nơm nớp lo sợ, đem bản kế hoạch mà mình đã chỉnh sửa đưa đến phòng giám đốc, khẽ cúi đầu chờ một lần thứ hai bản kế hoạch kia bị ném thẳng vào mặt, Ngu Đường cầm lấy bàn kế hoạch trong tay nhìn nhìn, không nói một lời mà đặt bút ký thông qua.
Cho đến khi cầm bản kế hoạch ra khỏi văn phòng giám đốc, trưởng phòng kế hoạch trên mặt vẫn không lộ rõ biểu tình. Kỳ thật bảng kế hoạch ngày hôm nay chẳng khác gì bản kế hoạch của lần trước, chỉ có sửa đi một vài chi tiết nho nhỏ, tính ra cũng chẳng đáng gì, nhưng cũng chỉ sửa được đến tầm đấy thôi. Chẳng hiểu vì sao lần này lại được ký thông qua dễ dàng như vậy.
Thư ký Kim bài ra bộ mặt đồng tình với trưởng phòng kế hoạch, đưa đến một ly cà phê: “Giám đốc hôm nay tâm tình đang tốt.”
Mật khẩu weibo của giám đốc đã bị Độc Cô Ám sửa lại, thư ký Kim chỉ còn cách lên mà ấn theo dõi tài khoản weibo của giám đốc thôi, thế mới có thể theo dõi để biết được tâm tình hàng ngày của giám đốc. Gần đây mọi người trong tư bản Đại Ngư mới biết, người trước kia đi làm trợ lý cho giám đốc tập đoàn chỗ họ chính là Tống tổng, thì ra người ấy vốn cũng là một giám đốc, đến chỗ bọn họ làm trợ lý, tính ra cũng quá thiệt thòi rồi, thật uổng công bọn họ ghen tị lâu như vậy.
Đạo diễn nghiên cứu thật lâu cuối cùng cũng biết được CP là cái gì.
Mỗi tuần, cứ đúng giờ, weibo của đoàn làm phim lại đăng mấy ảnh hậu trường làm phim.
Hôm nay là một bức ảnh lung linh của Cảnh Nguyên Đế trong ngày kết hôn. Trong ảnh, Mộ Thần trong vai hoàng đế đội vương miện màu đỏ, đứng ở trên tám mươi mốt bậc ngọc, nhìn xuống dưới phía Kiều Tô diễm sắc mặc phượng bào, từng bước, từng bước trên thảm đỏ tiến tới.
Trường bào may theo phong cách nam nhân, trên có thêu hình phượng hoàng, hoàng hậu đội trên đầu một cái mũ vô cùng tinh xảo, cách một đoạn bậc thanh dài, hướng lên cùng bậc đế vương ánh mắt giao nhau. Vừa nhìn một chút, cảnh này bao hàm nhiều ý nghĩa tang thương, đây cũng chính là hình ảnh truyền kỳ trong lịch sử. Vị hoàng đế này đúng là rất vĩ đại nhưng cũng vô cùng bốc đồng, dùng sự kiên trì và chính năng lực của mình, rốt cuộc cũng có được người trong lòng của mình.
Khung cảnh này quả thực rất đẹp, được rất nhiều người khen ngợi.
【Kiều Tô của tôi đẹp chết đi mất, nếu tôi làm hoàng thượng chắc cùng cầm lòng không được a…】
【Ai nói Kiều Tô của chúng ta không diễn xuất được cơ chứ, nhìn ánh mắt vừa thâm tình, vừa quật cường kia đi, nó đã làm cho trái tim tôi tan chảy rồi.】
【Muốn Ngu tổng cùng Tống tổng cùng nhau chụp một bức như thế này cơ.】
Mỗi bức ảnh thế thôi mà đã được hơn tám vạn lượt like. Đã thành thói quen, mồi khi có gì liên quan đến hai người kia là bạn bè trên mạng lại rủ nhau kéo đàn kéo lũ đến weibo của hai người kêu than đủ kiểu.
“Quả thực, nhìn hai người thật giống hai nhân vật lịch sử kia quá đi!” Đạo diễn cầm nguyên tác lên, lật đến trang có bức phác họa hai nhân vật đế hậu, “Còn nữa, tên hai người cũng không phải cố tình đi sửa đi…”
Tống Tiêu cười: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Tống tổng, cầu xin ngài một chuyện được không?” mấy người trong tổ tuyên truyền cứ đùn đẩy nhau. Thế là quyết định đem một người trẻ tuổi đẩy lên trước, cậu bạn trẻ kia nhìn dáng vẻ thật ngài ngùng. Đỏ mặt đi đến trước mặt Tống Tiêu.
“Sao thế?” Tống Tiêu ôn hòa hỏi.
“Tôi sắp bị đám ngươi trên mạng bức tử rồi…” Cậu bạn trẻ gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhưng không biết nói thế nào cho phải. Mọi người trên mạng là muốn xem Tống tổng cùng Ngu tổng mặc quần áo của hai nhân vật trong bức ảnh kia, tổ tuyên truyền cũng muốn mượn chuyện này để tuyên truyền, nên đem con tốt thí kia ra để thăm dò ý kiến Tống tổng chút. Nhưng mà, lại để cho một người ta, thân làm giám đốc như thế lại mặc quần áo của nam hậu thì…
Cảnh tượng hay ho này, chẳng may được Ngu Tổng nhất thời đến tham bắt được, nét mặt xám xịt đi qua hỏi: “Nói cái gì đó?”
“Tổ tuyên truyền muốn Tống tổng cùng Ngu tổng có thể chụp giúp cho chúng tôi bức ảnh kia.” Cậu bạn trẻ nhắm mắt lại, như không quan tâm đến cái giá phải trả sau này, lớn tiếng nói, cả đoàn làm phim, không ai không nghe được.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều im lặng, máy quay quên không chạy, đèn quay phim chiếu thẳng về mông của Mộ Thần, đạo diễn đang cầm kịch bản trong tay giơ lên còn chưa kịp hạ xuống, quay phim cầm máy không vững nữa, liền cứ như thế để một âm thanh vang lên, máy quay rơi xuống đất.
Tiểu kịch trường.
《Võng hữu không chỉ biết nói aaaa…》
Võng hữu: Aaaaa….
Tiêu Tiêu: Mấy người cả ngày trừ bỏ câu này thì không nói được câu gì khác sao?
Võng hữu: Oa… Oa…. Oa….
Ngư Đường: Trẫm có cách (Kéo người kia qua, sờ sờ…)
Võng hữu: Yoooooooo ~ ~
Tui vẫn đang dịch tiếp luôn đây, chờ nhé!!!