Phim truyền hình đã bắt đầu công chiếu tập đầu tiên, mở màn bằng cảnh Mộ Thần đang mặc áo hoàng tử quỳ trước ngự thư phòng, bên ngoài trời đang đổ đại tuyết, giá lạnh vô cùng, có một thái giám cũng đang quỳ bên cạnh che ô, một bên đang rất muốn cất lời khuyên nhủ nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia lại không dám nói ra.
Trong thư phòng, lão thái giám đang đứng bên cạnh hoàng thượng, hầu hạ người trong lúc đang phê tấu chương, nói: “thất Hoàng tử đã đứng bên ngoài hai canh giờ, hoàng thượng… ngài xem…”
“Hừ…” hoàng đế nổi giận, ném cây bút lông xuống: “Nó muốn quỳ thì cứ cho nó quỳ, chính là muốn bức trẫm đây…”
Lão thái giám chẳng còn cách nào chỉ có thể lặng lặng lui ra ngoài. Nhìn thấy người thất hoàng tử đã cứng vì lạnh, chua xót nói: “Điện hạ, ngài vẫn lên trở về đi, thánh chỉ đã ban, không thể thu hồi.”
Mộ Thần ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, cao giọng nói với vào trong ngự thư phòng: “Phụ Hoàng… nhi thần không cầu người thu hồi thánh chỉ đã ban, chỉ cầu phụ hoàng âm chuẩn cho nhi thần đi dẹp loạn dân tộc Hung nô…”
Trong ngự thư phòng là một khoảng tĩnh mịch, không ai trả lời. Lão Thái Giám lắc đầu trở lại vào trong. Tuyết vẫn còn rơi lả tả xuống trước sân ngọc trống trải, một thân ảnh cao ngạo đang quỳ kia giống như trong một bầu trời dày đặc tuyết có một cây tùng bất khuất không chịu ngã xuống.
“Điện hạ… chúng ta đi thôi, không nên để hoàng hậu nương nương lo lắng.” Thái Giám đang cầm ô trong tay, lau nước mắt, xoay người, nâng hoàng tử đứng dậy.
Thất hoàng tử chậm rãi đứng lên, bởi vì đã quỳ gối rất lâu trong tuyết, hai chân đã cảm giác như không còn dùng được nữa, lảo đảo một chút liền ngã phập xuống. Nhưng vẫn cố kiên cường chống đỡ, lẳng lặng nhìn vào ngự thư phòng vẫn đang đóng cửa một lúc lâu, rồi mới chậm rãi xoay người đi không nói thêm một lời.
Trên đường trở về, tuyết rơi ngày một dày, chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo một chút mệt mỏi cùng mờ mịt: “Cẩm Mạc là công chúa của nước ta, vì cái gì còn muốn cầu hòa với nước láng giềng?”
Thái giám đi cùng chẳng biết trả lời ra sao. Và thất hoàng tử dĩ nhiên cũng không muốn nghe đáp án. Chính là vẫn cứ tiếp tục bước chân hướng về cung của mình.
Khung cảnh này thật thập phần tinh xảo, Mộ Thần không hổ danh là ảnh đế, đem tâm tình lúc ấy của thất hoàng tử là phẫn nộ, là bất đắc dĩ, nhưng cũng vô cùng cứng cỏi bày ra không sai một li.
Ngu Đường cầm lấy cốc bia, ngửa cổ uống một hớp lớn. Tống Tiêu vươn tay ra sờ sờ đầu gối của Ngu Đường: “Người năm đó thực sự đã quỳ suốt bốn canh giờ sao?”
“Không nhớ.” Ngu Đường lắc lắc đầu, thực sự là cũng không nhớ. Khi đó trẻ tuổi cũng không hiểu trong lòng bậc Đế Vương có bao nhiêu lãnh ngạnh.
Cùng lúc đó bạn nhỏ Ngu Lân sau khi tan học cũng ngồi ôm lấy cái tivi, thở dài một tiếng đưa tay ôm lấy tỷ tỷ đang ngồi bên cạnh - Ngu Miêu.
“Đây cũng không phải là phim kinh dị, em sợ cái gì?” Ngu Miêu cảm giác có một cục gì đó mềm mềm, ấm ấm đang dán lên phía sau lưng, cúi đầu thấy vậy liền kéo lỗ tai đệ đệ.
Ngu Lân ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Miêu cao hơn mình rất nhiều, đang hình nhìn cái tay vừa ngắn vừa múp míp của mình, thấy vậy mà yên lặng buông tay ra khỏi lưng tỷ tỷ.
Phim được chiếu trên đài quốc gia là chính nhưng bên cạnh đó cũng có mấy đài địa phương mua bản quyền cùng chiếu, so với trên kênh chính thì vẫn chiếu chậm một tập. Bởi vì bộ phim truyền hình này được làm rất tinh xảo, nhân vật lại vô cùng anh tuấn nên rất nhiều người vì thế mà còn muốn xem lại ở các kênh địa phương thêm một lần.
Đến tập thứ 3 vừa vặn là cảnh diễn của tiểu Trạng Nguyên bắt đầu bước đến trường thi, trường thi xung quanh đầy ắp toàn người, phần lớn là các nho sinh ba bốn mươi tuổi, thậm chí có người tóc đã trắng xóa.
“Thiếu gia, người đi chậm một chút!” cậu người hầu đi theo lên kinh dự thi nhanh chóng và đuổi theo cùng.
“Còn không nhanh lên là không kịp nữa đâu!” một người mặc áo dài màu trắng đứng ở cuối hàng, khuôn mặt còn non nớt, nhìn mới có mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày tuấn tú, dáng người cao cao. Đứng giữa một đám người lớn tuổi đang đọc sách, vẻ mặt đặc biệt khẩn trương.
Trên màn hình, một màn tiếng tiêu trúc vang lên, vô cùng dễ nghe, khung cảnh lại biến thành một đoạn vĩ khúc.
Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, chậm rãi ngâm sướng…
Đại Mạc bão cát khởi…. trời cao mà sao vô âm tín ….
Giang Nam hạnh hoa vũ… ngàn dặm phục ngàn dặm….
Bản vĩ khúc này căn cứ vào Cảnh Nguyên Đế “tế từ” mà sáng tác nên, tên là “bão cát tế” dùng tiêu trúc truyền thống làm nhạc cụ diễn xướng, nghe vô cùng êm tai.
Ngu Miêu xem nội dung chỉ trước vẫn còn luôn cười, đến khi nghe thấy vĩ khúc này, đột nhiên nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Miêu Miêu, như thế nào lại khóc?” Ngu mẫu nghe bản vĩ khúc này thấy cực hay, thoạt nhiên quay đầu lại nhìn thấy con gái đang khóc, vô cùng kinh ngạc.
Ngu Lân cũng vậy, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Ngu Miêu.
“Con cũng không biết, chợt nghe ca từ kia đột nhiên trong mũi thể cay cay.” Ngu Miêu xoa xoa mắt, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là không nhịn được thôi!
Phiến vĩ khúc trong “Cảnh Hoàng Thịnh Thế” gồm ba đoạn, được phân làm 3 cảnh, cảnh thứ nhất là khi cảnh Nguyên đế đánh bạn dân tộc Hung Nô, thứ hai là khi trước khi Cảnh nguyên để chết, thứ ba là giai đoạn Hoàng Nguyên để thống trị.
Weibo của đoàn làm phim lại thông báo, bộ phim này sẽ có đủ cả ba bản phiến vĩ khúc, tên là: Bão cát tế, định bắc khúc, thịnh thế ca.
【Quá tuyệt, aaaaa...đang ngồi hóng để chờ nghe cho đủ cả ba bài luôn.】
【Bối cảnh cùng âm nhạc của bản vĩ khúc đầu tiên này thật dễ nghe, cầu sao nhanh có bản mới.】
【Mọi người có để ý không, bản vĩ khúc này là Kiều Tô hát đấy a....】
Trong ngày phát sóng đầu tiên, tỷ lệ xem của “Cảnh Hoàng thịnh thế” đã nhảy lên đừng top đầu, hơn nữa, xu thế vẫn còn đang tăng cao. Bản chiếu trên internet có sau bản chiếu trên truyền hình một hôm, ấy vậy mà mọi người trên mạng vẫn kê gạch ngồi chời để xem lại lần nữa vào ngày hôn sau.
Phim truyền hình trở nên hot, không chỉ có hai diễn viên chính đại hỏa, mà Ngu Đường và Tống Tiêu cũng trở nên hot không kém.
Độc Cô Ám duy trì tần suất, cứ hai ngày lại đăng một tin lên weibo, cũng không thường xuyên đăng lên ảnh chụp của Ngu Đường, mà là đăng một ít ảnh về các dụng cụ sinh hoạt hàng ngày. Weibo của Tông Tiêu đã bị bỏ quêm, rất lâu chẳng đăng cái gì, vì thế cũng liền giao cho Độc Cô Ám xử lý.
Hôm nay trên weibo Ngu Đường có đăng lên một tấm ảnh chụp, đó là bản viết tay phần ca từ của “Bão cát tế”, đặc biệt ở chỗ, nó được viết bằng bút lông. Chữ được viết trên nền giấy
trắng mềm mại, dáng chữ vô cùng thanh thoát. Sau cùng là tag tên @Quân tử đương như trúc rồi viết thêm một dòng: Hôm nay, trên bàn của Tống Tổng tự nhiên lại thấy cái này.
【Hoàng thượng vạn phúc kim an, người đi qua thăm nương nưởng hở?】
【Ối...chữ này...chắc là do siêu cấp đại sư viết đó.】
【Thư pháp của của nương nương đã ở mức thượng đẳng rồi! Bọn người phàm chúng tôi chẳng đáng nói đi/】
Mọi người lật lại để xem bức thư pháp hồi nhỏ của Tống Tiêu, xác thực đây là nét chữ của cậu. Nhưng là đối với những người lắm tiền nhiều của hẳn là luôn có một số sở thích gì đó đi, chẳng đáng để nói nhiều.
Nhưng làm người ta thực không nghĩ đến đó là, ngay sau đó trên weibo Tống Tiêu lại đăng thêm một bức ảnh, là một bức họa tự được viết trên giấy lớn, trên đó có ghi ba chữ “Bão cát tế” cứng cáp, hữu lực, bên trên có có một dòng: Người nào đó đến quấy rối, để lại ba chữ nguệch ngoạc này.
【Nương nương vạn phúc kim an, người nói như thế này là nguệch ngoạc?】
【hú hú...muốn theo cho kịp nương nương, phải học thư pháp thôi, mẹ tôi muốn tôi đi học thư pháp lâu rồi】
【Không quan tâm đến thứ khác, mọi người nhìn qua ngón tay ở góc bức tranh kìa】
Một hồi ù ù cạc cạc qua đi, mọi người rút cục cũng chú ý tới, trong bức ảnh, ở phía góc phòng có chụp được hai ngón tay của một nam nhân, ấy thế mà một ngón lại có đeo nhẫn.
Nam thiếu niên đeo nhẫn, nhẫn đeo có nhiều ý nghĩa khác nhau, mọi người nhất thời im lặng suy nghĩ chút, nghĩ đến người kia đã có hôn thê, liền nhịn không nổi nữa.
【Chỉ có sau khi cầu hôn, mấy vị hôn thê mới đeo nhẫn thế a!】Một người bán nhẫn thấy vậy liền lên weibo phổ cập khoa học, tiện thể maketting cho hàng mình bán luôn.
Bạn bè trên mạng nghe thấy vậy liền bừng tỉnh, đem bức hình có bàn tay của Tống Tiêu cùng Ngu Đường cùng nhau cầm kịch bản lần trước ra so sánh, phát liện đó chính là tay của Tống Tiêu.
【Nương nương chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, không thể nào là đã kết hôn, vậy chỉ còn một khả năng.... là bị cầu hôn...】
Thế là chuyện tình cảm bắt đầu được mổ xẻ từ đây, nhóm người trên mạng lại như được tiêm tiết gà, lục tục đi kiếm lại những bức ảnh đâu đâu bắt đầu lôi ra phân tích, cho những chuyện vốn nhỏ xíu như con dĩn mà bày ra cứ như thể nó to như cả bầu trời.
Mọi người phát hiện, Ngu Đường đã từng đeo một cái đồng hồ mà Tống Tiêu đã từng đeo qua trong một sự kiện, hay là chậu cảnh nho nhỏ trên bàn Tống Tiêu đã từng xuất hiện trong bức ảnh nào đó của Ngu Đường, rồi thì cả cái hôm Tống Tiêu lên than vãn ‘hôm nay được ăn tôm hùm ngon quá trời’, thì đến tối Ngu Đường cũng đăng một ảnh một bàn thức ăn ê hề vã dĩ nhiên có cả tôm hùm…
Đủ các thề loại linh tinh lang tang được lan truyền trên mạng, khiến cho ai kia không che nổi cảm xúc, phải ôm ngực đau tim, khẳng định đây không phải là quan hệ nam nam bình thường, thậm chí có người còn còn tuyên bố, nếu đây không phải là cầu hôn, liền trực tiếp nhét luôn điện thoại vào miệng.
Số follow trên weibo của Ngu Đường đã phá kỷ lục một ngàn vạn, bởi vì vị giám đốc này ngoài giỏi dang, khuân mặt anh tuấn, dáng dấp model, thì còn giống Cảnh Nguyên đế hết chỗ nói.
Để đáp lại hơn ngàn vạn cái yêu thích kia, Độc Cô trợ lý tung ra hai bức ảnh cho mọi người thêm sướng. Một bức là bức họa Cảnh Nguyên đế, vẽ rất tỉ mỉ, phác họa chân thực hình ảnh đế vương, bên hông có đeo một thanh trường kiếm, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra ngoài bức họa, một bức còn lại là ảnh chụp Ngu Đường mặc cổn phục huyền sắc của vua, cũng giống bức họa kia chính là ánh mắt nghiêm nghị.
Mọi người nhìn vậy, bao nhiêu máu mũi đều xịt tung tóe, đủ các loại cảm xúc ngao ngao, khoan khoái.
【Ảnh của nương nương đâu? Ảnh của hoàng thượng đây rồi, khẳng định của nương nương cũng có.】
【Mau giao ảnh chụp của nương nương ra đây.】
【Giao ảnh cưới ý, ngoa, ngoa….】
Lúc ấy trên tivi đã chiếu đến cảnh Cảnh Nguyên đế bị thương nặng mà băng hà, Đoan Tuệ hoàng hậu tự rút kiếm tự vẫn.
Đúng như trước kia, trời đang đổ đại tuyết, Kiều Tô mặc phượng bào đứng trước thềm ngọc, mắt đang nhìn về bầu trời xám xịt xa xa, vô bi vô hỉ. Ánh kiếm lóe lên, máu tưới bắn xa ba thước, ấy vậy mà trên gương mặt tuấn mỹ kia vẫn lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Trong bối cảnh ấy, chợt vang lên một thanh âm xa xăm cùng tiếng cười nho nhỏ. Khung cảnh cứ thế tái hiện lại những thời điểm từ lúc hai người gặp nhau cho đến tận bây giờ.
“Học trò Tống Tiêu, mau qua gặp điện hạ.”
“Bộ Hộ hiện tại chỉ có tiền giúp dân chống nạn, không có tiền cho hoàng thượng tuyển tú!”
“Quân Trúc, trẫm… ha… không có gì…”
“Trẫm chính là muốn kết hôn với người ấy, các khanh không cần nhiều lời.”
Cảnh tượng sau đó, hết thảy đều trở thành hư vô, chỉ còn lại bầu trời xám xịt đang đổ đại tuyết, như cả thiên địa đều thương tiếc tiễn đưa một vị minh quân.
Trước tivi, khán giả vẫn đang khóc bù lu bù loa, cảnh tượng này đúng là vô cùng thương tâm, hai người trẻ tuổi như vậy lại cứ thế ra đi, chỉ bởi qua điểm thời đó quá cổ hủ.
Đến đêm khuya, Ngu Đường đăng lên weibo một bức ảnh, cái gì cũng chưa nói.
Đó là một bức ảnh cổ trang, trong đó cậu đang mặc lễ phục huyền sắc của đế vương, vươn tay ra, cùng nắm lấy một bàn tay trắng nõn, thon dài khác, trong đó có một ngón tay mang nhẫn, đó là một chiếc nhẫn kiểu nam cổ, đơn giản, trên có đính kim cương…
Tiểu kịch trường:
Tiêu Tiêu: như thế nào người phải làm lớn chuyện như vậy?
Ngư Đường: À thì ta muốn cho cả thế giới này biết, khanh đã hoàn toàn thuộc về ta.
Tiêu Tiêu:…
Chương sau tên là “công khai” đó nha!!!! Nhớ đón đọc ????????