Edit: JushiĐem Tống Tiêu dỗ ngủ xong, Ngu Đường mới đứng lên, từng bước từng bước đi xuống lầu.
Người trong Ngu gia đều ở trong phòng khách không thiếu một ai, đứng ngồi không yên. Còn có thêm hai cảnh sát trong Tổ chuyên án đang chờ Ngu Đường xuống dưới thuật toàn bộ vụ việc.
Ngu Đường đứng ở cầu thang tầng hai nhìn xuống những con người dưới kia với đôi mắt lạnh lẽo. Không nhanh không chậm đi tới, hướng Ngu Thái Hàm chào một cái, liền thấy tổ phụ vẫy tay lại ngồi bên cạnh.
“Tiểu Đường a, ngươi chịu oan ức rồi. ”
Tam gia cầm tay Ngu Đường vỗ vỗ, “Cảnh sát vẫn đang chờ, nạn ngươi gặp vừa rồi đem kể họ nghe một chút sẽ đẩy nhanh tiến trình phá án.”
Hai cảnh sát trẻ tuổi cười gật đầu, trong tay cầm bản ghi chép: “Hiện tai chúng tôi cần lời khai thật rõ ràng, chút nữa vẫn cần tiểu Ngu tiên sinh đến cục cảnh sát một chút.”
Ngu Đường gật gật đầu, bởi vì Ngu gia địa vị vô cùng lớn, bên này cục cảnh sát cũng đã phối hợp tận tình: “Có vấn đề gì, xin cứ hỏi.”
“Kẻ tình nghi làm thế nào bắt được cậu?” Cảnh sát bắt đầu làm theo phép mà dò hỏi.
“Tại đường cao tốc, một chiếc xe tải cùng một chiếcxe thương vụ, bọn họ có súng…” Ngu Đường đem chuyện xảy ra thuật lại một lần theo cách ngắn gọn nhất.
“Ngươi là nói, bọn cướp ban đầu cũng không muốn bắt cóc ngươi?” Cảnh sát rất là kinh ngạc, lẽ nào vụ án bắt cóc con nhà giàu, dĩ nhiên lại thành bọn cướp bắt lầm người sao?
“Bọn họ vừa bắt đầu là muốn bắt bạn của tôi, sau đó nghe nói tôi đáng giá, liền mang theo luôn.” Ngu Đường nói, chậm rãi ngẩng đầu, thật sâu nhìn bác Hai ngồi đối diện liếc mắt một cái.
Bác Hai Ngu Đồng bị hắn nhìn, trong lòng liền nảy lên một trận lo lắng.
Vụ án Clem bắt cóc Ngu Đường này dù sao cũng rất đơn giản, hắn vốn là một tên cướp có tiếng trên bảng truy nã, kể cả có không bắt cóc Ngu Đường, hắn vẫn bị xét tù chung thân.
“Nói như vậy, vốn là hướng về phía bạn của cậu?” Cảnh sát trẻ tuổi vò đầu, liền nói Clem dù có là một kẻ như nào cũng không dám chọc đến Ngu gia. Hắn chỉ chuyên tìm những đại gia mới nổi để dễ đòi tiền, Ngu gia có địa vị không hề nhỏ, bình thường hắn sẽ không dám động vào.
“Bọn chúng ngay từ đầu đã muốn bắt cóc bạn của tôi để uy hiếp tôi.” Ngu Đường không nhanh không chậm nói, tiếp nhận tách trà nóng từ Tào quản gia, liền chậm rãi uống một ngụm.
Ngu Lãng tay run một cái, tách trà đen trên tay liền đổ ra ngoài cũng không dám hé răng, tiếp nhận khăn lau từ người hầu lau tạm cái đũng quần, lại không dám lên lầu thay một bộ khác. Bất an nhìn về phía Ngu Đồng, Ngu Đồng lại không thèm để ý hắn mà nhìn chằm chặp Ngu Đường.
Bọn họ cũng không tin Ngu Đường dám đem sự tình nói rõ ràng, về chuyện Tống Tiêu bị bắt cóc để uy hiếp Ngu Đường, nếu hắn trực tiếp phủ nhận mối quan hệ của hai người thì mọi chuyện sẽ trở nên không rõ ràng như Ngu Đồng muốn.
“Uy hiếp ngươi để làm gì?”
Ngu Thái Hàm cau mày, lời này nghe có chút kỳ quái, trong đầu bỗng nhớ lại những lời mà Ngu Lãng từng nói, hai đứa nhỏ này có quan hệ gì đó. Nếu vậy chẳng lẽ Clem lại biết được trong khi không một ai biết sao?
“Cái này hãy hỏi bác Hai.” Ngu Đường hé mắt, âm thanh lạnh như băng nói. Giơ tay ra, Độc Cô Ám đưa tới một cái điện thoại di động.
Ngu Đồng nhìn thấy điện thoại di động kia cảm thấy máu trong người lập tức liền đông lại. Đó là điện thoại của tên Clem đó! Hắn liền bật dậy: “Thưa bác, Tiểu Đường chắc đã hiểu lầm ta chuyện gì đó. Loại chuyện này tốt nhất không nên nói trước mặt cảnh sát mới phải.”
Ngu Thái Hàm tàn nhẫn nhíu mày lại, nhất thời khẳng định không thể nào có người ngoài biết chuyện trong Ngu gia liền hướng Ngu Đường liếc mắt ra hiệu, nếu như có chuyện gì xảy ra trong nội bộ, kể cả lớn hay nhỏ mà không muốn lộ ra thì chờ cảnh sát đi rồi lại nói.
Những lúc thế này, một khi cảnh sát đã đi sẽ phải đem ra nói rõ ràng, nếu không sẽ biến thành mâu thuẫn trong gia tộc, giải quyết được chuyện lớn liền nhỏ mà chuyện nhỏ liền thành không.
Ngu Đường không để ý bọn họ, cười như không nhìn bác Hai: “Cái điện thoại di động này là của Clem, lúc đó ta vì thoát thân liền cầm điện thoại của hắn, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bác Hai, ngài còn nhớ chính mình nói gì không?”
Ngu Đồng sắc mặt trắng bệch, cố tự trấn an nói: “Thực sự là chuyện cười, hai ngày nay điện thoại di động của ta vẫn luôn bị lực lượng cảnh sát kiểm soát, làm sao có khả năng cùng bọn cướp liên lạc.”
“Là …” Ngu Đường dừng một chút, lấy điện thoại ấn ấn, tìm ra một mục ghi âm đưa ra cho mọi người thấy, “Biết trước bác Hai sẽ không chịu nhận, cho nên ta đúng lúc mà ghi âm lại được.”
Hai cảnh sát hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, tâm trạng mông lung. Ban đầu vốn chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền đơn giản, hóa ra lại còn liên quan đến cả *hào môn ân oán!
(*thù địch lẫn nhau trong một gia đình quyền thế)
Nhìn thấy tệp ghi âm, Ngu Đồng sắc mặt càng thêm khó coi.
“Bác Hai, kỳ thực mà nói chứng cứ phạm tội của bác ở bến tàu lần trước, ta đã giao cho gia chủ, đều là người một nhà nên ta cũng không tính toán làm gì. ”
Ngu Đường quay đầu nhìn về phía gia chủ, “Giờ sao đây ạ?”
Ngu Thái Hàm sững sờ, nhất thời hiểu được chuyện gì, tàn nhẫn mà trừng Ngu Đồng liếc mắt một cái: “Ngu Đồng, ngươi nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Chuyện ở bến tàu, kỳ thực Ngu Thái Hàm đã sớm biết, chỉ là chưa có ai đến nói rõ ràng cho hắn, lần này Ngu Đường làm cũng rất tốt, chỉ là đem tư liệu thu thập chuẩn bị đầy đủ rồi nộp cho hắn, làm cho hắn quyết đoán, cũng không có ý muốn xử lý Ngu Đồng.
Vốn là Ngu Thái Hàm trong âm thầm nhắc nhở Ngu Đồng một lần, không nghĩ tới người này dĩ nhiên lại *chó cùng rứt giậu, bắt cóc Tống Tiêu, uy hiếp Ngu Đường đem tư liệu giao ra sao?
(*người cùng một nhà mà cũng dám ra tay)
Kỳ thực ban đầu vốn không phải chuyện như vậy, Ngu Đường lại chỉ nói một nửa, mọi người lập tức tự đem
não mình làm cho hiểu rõ ràng. Vì số tài liệu đó đối với Ngu Đường vốn không quan trọng, vậy mà thuê cướp bắt cóc bạn thân của hắn để bắt hắn giao ra một ít tư liệu, này là hoàn toàn hợp tình hợp lý đi!
“Nếu bác hai đã vô tình, thì cũng không thể trách cháu trai này không có nghĩa.” Ngu Đường giơ tay, Độc Cô Ám đứng ở phía sau sofa liền đưa hắn tư liệu vừa in. Ngu Đường cũng không thèm nhìn, trực tiếp chuyển giao cho cảnh sát.
Ngu Thái Hàm hiện tại đang nổi nóng, nhưng cũng không có ra tay ngăn cản.
Bên kia Tam gia muốn ngăn Ngu Đường, những người khác cũng có chút bất mãn, chuyện ở bến tàu kia, cái này sinh ý, người trong Ngu gia đều biết cũng có thể tự hiểu được, nhưng để lôi ra như này thì có lẽ đối Ngu gia thật không *sắc bén.
(* mình nghĩ ở đây bọn họ nghĩ là Ngu Đường thật không khôn ngoan khi đem chuyện trong Ngu gia để nói trước cảnh sát)
Ngu Đường nhìn Tam gia liếc mắt một cái, từ trên túi áo móc ra một tờ giấy, đưa cho hắn: “Kỳ thực, đó cũng không phải chuyện gì to tát, ta nghĩ bác Hai hạ thủ với ta là vì cái này.
Tam gia không rõ vì sao mà xem xét tờ giấy kia, tinh tế nhìn một chút, đôi tay lốm đốm mồi dần dần run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Lão tam, ngươi làm sao vậy?” Ngu Thái Hàm thấy đệ đệ không ổn, nhanh chóng cầm tờ giấy kia đến xem, khiếp sợ trợn to hai mắt, “Tiểu Mẫn!”
Ngu Mẫn, là cô Sáu của Ngu Đường, con gái Tam gia, rất nhiều năm trước đã chết rồi. Bởi vì chết không có chút mặt mũi nào, Tam gia không muốn một ai nhắc đến suốt từ đó.
“Mọi người đều nói cô Sáu theo người lêu lổng, uống rượu chơi ma túy quá liều nên mới chí tử, kỳ thực không phải.” Ngu Đường thở dài.
“Ngu Đồng! Ngươi tên súc sinh này!” Tam gia kích động đứng lên, cầm gậy liền đi đánh Ngu Đồng.
Năm đó Ngu Đồng tại bến tàu gây chuyện, Ngu Thái Hàm cũng tưởng thứ hàng lậu đó đơn giản, ai ngờ hắn còn buôn bán ít ma tuý cùng vũ khí. Cô Sáu Ngu Mẫn biết được liền bị bác Hai hại chết.
Hai vị cảnh sát thấy mọi chuyện không ổn, liền thông báo đến đồn cảnh sát, tóm Ngu Đồng. Tiếp đến là một trận người ngã ngựa đổ, chờ tất cả chuyện đem phơi bày, trời cũng mau sáng.
Cảnh sát ra khỏi cửa Ngu gia rồi vẫn cảm thấy có chút ngờ ngợ. Vốn là đến điều tra vụ bắt cóc, liền thành truy án buôn lậu ma túy, cuối cùng là dính đến án mạng. Trong hào môn thật lắm thị phi!
Ngu gia bởi vì Ngu Đồng bị tóm, phỏng chừng muốn loạn hết một trận, cũng may Ngu Thái Hàm xử trí thỏa đáng, mượn cơ hội có kẻ làm loạn, liền đem Ngu gia từ trên xuống dưới thu thập chỉnh đốn lại.
Bởi vì chuyện sau đó phát triển quá ly kỳ, đoạn ghi âm cũng chẳng mấy ai để ý. Kỳ thực, Ngu Đường ban đầu cũng không có ý muốn cho mọi người nghe, bởi vì bác Hai có nhắc đến một từ “bạn trai bé nhỏ” trong đó.
Quá nhiều sự việc liên lụy, thời gian vụ án thẩm lý rất lâu, trước lễ giáng sinh mới có kết luận. Ngu gia lần này không có một người ra tay giúp đỡ, Ngu Đồng cuối cùng bị phán tù chung thân. Không biết vì sao nhưng vụ án này của Ngu Đồng, Ngu Lãng không hề bị liên lụy.
Giải quyết xong hết, Tống Tiêu cứ tiếp tục đi làm bộ phim của hắn.
“Tiên mãn cung đường” tiến hành quay rất thuận lợi, hắn như trước vẫn duy trì tần suốt mỗi tuần đều đến đây một lần.
(Tiên mãn cung đường: là bộ phim Tống Tiêu tham gia làm)
“Sang năm ta phải trở về kia để đi học.”
Tống Tiêu xem danh sách tuyển chọn những bài hát chủ đề, đối Tiêu Chính Khanh nói rằng, “Tiêu thúc thúc có nghĩ nên về nước để lấy bối cảnh? Dù sao bộ phim này cũng là về Hoa quốc.”
“Ngược lại ta không nghĩ vậy. ” Tiêu Chính Khanh cười cười, “Sau khi ngươi về nước, phải nhanh một chút tiếp nhận quyền quản lý giải trí Tinh Hải.”
“Hả?” Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Chính Khanh nhìn hắn một chút, muốn nói lại thôi.
Vừa đúng lúc này, Ngu Đường đột nhiên điện thoại tới: “Ta muốn lập tức trở về nước, ngươi đi cùng ta không?”
Thanh âm bên đầu điện thoại kia có chút không đúng, Tống Tiêu không khỏi có chút hoảng hốt: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phụ thân… Xảy ra chuyện rồi…”
Bởi vì lão Nhị vào trại giam, bên Mỹ thế lực muốn một lần nữa phân chia, gia chủ để cha Ngu Đường cùng bác Bảy đồng thời lại đến đây mở cuộc họp, vốn nên là ngày hôm qua đến, nhưng lại không thấy, liên lạc cũng không được. Vừa rồi đã có người xác nhận tin, hai người đi máy bay của mình liền bị *trụy cơ…
(*máy bay gặp trục trặc.. hình như thế @@ tui không hiểu lắm a ~)
——————-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
( cách làm máy bay rơi)
Ngư cha: Chúng ta mua vé máy bay đi thôi.
Bác Bảy: Hãy tin tưởng kỹ thuật lái của ta.
Ngư cha: *vào phòng điều khiển* ta thế nào cảm thấy không đúng lắm, ngươi có bằng lái sao?
Bác Bảy: Có a
Ngư cha: Cho ta xem một chút
Bác Bảy: *móc ra giấy phép chạy động cơ xe ngựa C1*
Ngư cha: …
Máy bay: …