Ngu Lệnh Phi giấu đi ánh mắt ngạc nhiên, nhỏ giọng đồng ý “Được”, cất bước đi theo Ninh ma ma lên trên.
Lư Đức Tân và nàng đi ngang qua nhau, ông ta cầm ống thẻ đưa đến trước mặt tú nữ tiếp theo.
Khi Ngu Lệnh Phi đi ngang qua Trình Mạn Ni thì thấy nàng ta đã nhịn không được che miệng cười, như là đã thấy kết cục mình không được chọn bị đưa ra khỏi cung, mặt mày đắc ý, trong thật ngông cuồng.
Đợi nàng đi theo Ninh ma ma đến hành lễ, Thái Hậu mở miệng nói: “Người xinh đẹp như thế mà lão nô ngươi lại chưa từng nhắc với bổn cung, đúng là nên phạt.”
Cho dù Ninh ma ma là người được trọng dụng nhất bên cạnh Thái Hậu cũng không nhịn được căng thẳng trong lòng.
Là bởi vì bà hiểu rõ chủ tử của mình, mới biết Thái Hậu đây là bực bà hành sự bất lực.
Ninh ma ma trong lòng kêu oan, làm sao bà biết tú nữ này sẽ khiến cho Thái Hậu chú ý chứ, rõ ràng lúc trước nhìn chẳng qua là một kiều nữ nhu nhược, là dáng vẻ Thái Hậu không thích nhất, nhắc tới lại làm Thái Hậu không vui.
Hôm nay rất nhiều ma ma bị răn dạy, chính mình cũng bị quở trách.
“Nô tỳ nên phạt, nên phạt.”
Ninh ma ma cười tiếp lời, xoay người cười hoà khí với Ngu Lệnh Phi: “Cô nương xinh đẹp như nước, Thái Hậu vô cùng thích.”
Ngu Lệnh Phi thập phần phối hợp, thẹn thùng ngẩng đầu lên, vẻ xấu hổ này làm cho mặt ửng hồng, dung mạo càng đẹp hơn vài phần.
“Cô nương của An Tây Bá phủ hoá ra lại xuất sắc như vậy, tổ phụ của ngươi có khoẻ mạnh không?”
“Nhọc Thái Hậu nhớ tới, tinh thần của tổ phụ mỗi ngày đều rất tốt.”
“Tuổi ông ấy cũng cao rồi, mặc kệ không để ý tới chính sự thì tự tại hơn rất nhiều.” Thái Hậu từ từ thở dài.
Ngu Lệnh Phi nghe cách nói quen thuộc này, Thái Hậu và tổ phụ nhà mình dường như có quen biết, nàng ghi nhớ việc này trong lòng, nàng là vãn bối không nên nghị luận trưởng bối, liền nín thở đứng hầu ở bên.
Thái Hậu bị gợi lên chuyện cũ, cũng không cần ai tới phụ họa, nhớ tới những chuyện xa xăm lúc trước, có một số việc đã phai mờ trong ký ức, nhưng cũng có một vài điều rõ ràng như bích họa màu men gốm khắc ghi ở trong đầu, không chịu nổi lưu niệm.
Thái Hậu lại nhìn về phía Ngu Lệnh Phi.
Dù sao cũng là hậu nhân của cố nhân, nếu như không được chọn cũng không ngại ban thưởng cho nàng vài thứ để nở mày nở mặt, cũng xem như vẹn toàn một hồi gặp gỡ.
Thái Hậu không nói lời nào, chỗ ngồi bên trên một mảnh an tĩnh, tiếng lòng của mỗi người đều không lộ ra tới nửa phần.
Cho đến khi Lư Đức Tân tới gần, khom lưng uốn gối nói: “Thái Hậu, đến lượt Ngu cô nương rút thăm rồi.”
“…… Cái gì?” Thái Hậu thu lại suy nghĩ, lập tức hoàn hồn, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng được những lời này có ý gì.
Cho đến khi bà trông thấy một thẻ ngọc lẻ loi trong ống thẻ kia, dựa nghiêng trên miệng ống thẻ mới đột ngột hiểu ra.
Nếu thẻ ngọc chu sa cuối cùng đã bị rút mất thì cũng không cần Ngu Lệnh Phi làm điều thừa nữa, như vậy chẳng phải là —
Thái Hậu nhìn kỹ lại, quả thực nữ tử trong bữa tiệc đều có dáng vẻ giật mình, trong tối ngoài sáng tầm mắt đều hướng về phía Ngu Lệnh Phi, giống như khiếp sợ, giống như ghen ghét, giống như không phục, giống như không rõ vì sao nàng lại có thể trúng tuyển được.
Chỉ vì những người ở trước nàng vận khí kém sao?
Thật đáng giận!
Đảo mắt nhìn lại, Trình Mạn Ni là hận nhất, nàng ta trừng lớn mắt nhìn động tĩnh ở phía trên, đối với việc đoán sai cục diện này nàng ta càng cực kỳ kinh hãi, đuôi lông mày nhếch lên mang theo mười phần tức giận.
Trình Mạn Ni cũng không thất thố lâu, nàng ta mím môi, hung hăng cắn răng thật chặt, tay nắm chặt thẻ ngọc của mình.
“Hồi Thái Hậu, Ngu cô nương nên rút thăm rồi, thẻ ngọc chu sa vẫn còn chưa rút xong!” Lư Đức Tân vẫn cười tủm tỉm, dâng ống thẻ lên phía trước.
Thái Hậu thu hồi tầm mắt, lại vòng về trên người Ngu Lệnh Phi, thấy nàng mỉm cười, trông cũng là vui mừng nhưng lại không lộ vẻ kinh hỉ, có thể nói một câu không màng hơn thua.
Ánh mắt Thái Hậu tối sầm lại, nói: “Vậy thì rút đi.”
“Vâng.”
Ngu Lệnh Phi bước từ tốn, nhẹ nhàng rút thẻ ngọc ra.
Thanh thẻ ngọc này khác biệt, ai ở đây cũng biết tú nữ muốn cầm trong tay thẻ ngọc chu sa, nó là cái đó.
Ngu Lệnh Phi lúc có được cũng không có cảm giác thấp thỏm mà vững vàng nắm ở trong tay.
Thẻ ngọc này có chất liệu thượng đẳng, cầm trong tay ấm áp.
Lúc này Ngu Lệnh Phi mới nhận ra lòng bàn tay của mình lạnh giá.
Lúc Lư Đức Tân trở về Dưỡng Tâm Điện, Yến Lan đang ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách, trên bàn bày mấy mâm điểm tâm, trông có vẻ vẫn chưa động vào.
Lư Đức Tân mang theo trà mới tiến vào, cấp chủ tử thay.
“Bệ hạ, đã có kết quả tuyển tú, Thái Hậu bảo nô tài hỏi về phân vị của các vị tiểu chủ, bệ hạ có muốn giao phó gì không?”
Yến Lan nhấc mí mắt lên nhìn hắn, lại lật qua một trang sách.
Lư Đức Tân thấy Hoàng Thượng không đuổi mình ra ngoài, liền tiếp tục nói: “Còn chưa nói với bệ hạ, tiểu chủ trúng tuyển có con gái của Đại học sĩ Văn Uyên Các Liễu Hoài, Liễu Ngữ Kha; con gái của Hồng Lư Tự khanh Trình Dương Sóc, Trình Mạn Ni; con gái của Ngự sử Đô Sát Viện Chương Chính Kỳ, Chương Uyển Oánh; con gái của Đại Lý Tự thiếu khanh Diệp Chính Dương, Diệp Vưu Tịch; con gái của Hoài Châu đồng tri Tạ Nhân, Tạ Điềm Song.”
Lư Đức Tân liếc nhìn thần sắc của chủ tử: “Trùng hợp là nữ tử từng gặp ở trong vườn kia cũng trúng tuyển, nô tài mới biết được, nử tử kia là đích tam tiểu thư của An Tây Bá phủ, Ngu Lệnh Phi, phụ thân không có công danh trong người.”
Yến Lan cúi đầu thoáng nhìn: “Thật sự là mới biết?”
Lư Đức Tân làm ra dáng vẻ cau mày, nói: “Làm nô tài, cũng nên có chút bản lĩnh này.”
“Cẩu nô tài quen diễn trò.” Yến Lan khẽ mắng một tiếng.
Chủ tử mắng hắn là thân cận hắn, Lư Đức Tân hiểu sâu sắc việc này, không giận còn mừng, mặt dày nói:
“Cần phải nói với bọn họ một tiếng, đừng đối đãi qua loa với vị tiểu chủ tử này.”
Yến Lan cong tay gõ bàn, giọng nói lãnh đạm, lại lộ ra vài phần tự phụ: “Nhiều chuyện.”
Đó là từ chối.
Lư Đức Tân thầm tiếc cho nữ tử kia, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.
Hắn không dám nhiều lời, sợ chọc giận chủ tử, lại nói đến một chuyện khác.
“Còn có một chuyện, Đoạn Hàm Nguyệt