Thời gian Diệp chiêu nghi tới Di Xuân điện, Thanh Mai đang chỉ đạo cung nhân sửa sang lại cung điện.
Đồ cổ nát rơi đầy đất, bàn ghế loạn thất bát tao, người không biết chuyện còn tưởng rằng có trộm vào.
Nàng nghi ngờ một chút, liếc nhìn Ứng Thải Mị đang nằm trên ghế quý phi không có cao ngạo như thường ngày, sắc mặt nhàn nhạt, làm như không để tâm: "Có một số việc ta nghĩ cần phải nói riêng với ngươi."
Ứng Thải Mị tối hôm qua bị hoàng đế lăn qua lăn lại, bây giờ thắt lưng còn đau nhức, trong lòng thập phần không thoải mái.
Thân là người cùng sư môn, hoàng thượng không giúp coi như xong, còn đưa ra nhiều yêu cầu, nàng đáp ứng mới lạ!
Thấy hồi lâu không gặp Diệp chiêu nghi, Ứng Thải Mị vỗ vỗ tay Bạch Mai, chậm rãi đi ra ngoài tiểu viện.
Dù sao Ứng Thải Mị cũng biết rất rõ Diệp chiêu nghi muốn hỏi cái gì.
Trong tiểu viện, Thanh Mai đã sớm dâng trà và điểm tâm, Bạch Mai đứng cách xa xa, tầm mắt không rời khỏi Ứng Thải Mị, tùy thời có tiến lên hầu hạ, cũng không quấy rầy hai người bọn họ nói chuyện.
Trước đây cung nữ lỗ mãng kia thật ra làm cho Ứng quý nghi dạy dỗ rất nhiều, Diệp chiêu nghi lại nhìn người trước mắt, lúc trước tùy thời gây chuyện khắp nơi, bây giờ đã rất bình đạm, thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
Nói tới hậu cung thì trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ.
Không biết là do trước đây nàng nhìn nhầm hay thiếu sót, nhìn không ra được sự thay đổi của Ứng quý nghi.
Bây giờ thái hậu mất, hoàng quý phi cũng bị biếm vào lãnh cung làm bạn với Trân chiêu nghi, về phần gia tộc của hai người, tru di cửu tộc, không còn ngày để xoay người.
Hoàng thượng nhổ cỏ tận gốc một cách quyết tuyệt làm cho Diệp chiêu nghi vô cùng khiếp sợ.
Nàng không ngờ hoàng thượng có thể đối với người bên gối ngoan độc như vậy, hoàng quý phi bồi hắn 5 năm, đối tốt với hoàng thượng ra sao nàng đều nhìn thấy trong mắt.
Đáng tiếc lại rơi vào lãnh cung, kết quả cô đơn đến già ở trong đó.
Có thế hoàng thượng vẫn nhớ tình bạn cũ, vì thế hoàng quý phi không đến mức phải chết không minh bạch giống như thái hậu.
Diệp chiêu nghi đối với hoàng thượng cũng dần chết tâm, xảy ra nhiều chuyện như vậy, từ đó hoàng thượng không bước vào tẩm điện của nàng nửa bước, chỉ đến Di Xuân điện bên này.
Cung nữ bên người vì nàng không đáng, thế nhưng Diệp chiêu nghi nghĩ tới lời nhắc nhở của Ứng quý nghi lúc trước, gần vua như gần cọp, bây giờ như vậy cũng rất tốt.
Mặc dù nàng ở hậu cung cô đơn, tốt hơn là để gia tộc bị liên lụy giống như kết quả của gia tộc thái hậu.
Diệp chiêu nghi đổ không dậy nổi, cũng không dám đổ, tiến cung nàng liền hiểu rõ, đắc tội hoàng đế thì không chỉ có mình nàng rơi đầu.......
Nguyên bản có một bụng nghi hoặc, sau khi nhìn thấy Ứng quý nghi, ngược lại Diệp chiêu nghi lại không hỏi được.
Nên hỏi cái gì? Vì sao thái hậu lại chết, sao hoàng quý phi lại có kết quả như vậy, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì, có phải hoàng đế ở sau lưng bày kế hay không?
Nếu biết đáp án thì hậu quả như thế nào? Bất quá hoàng thượng nắm được nhược điểm thì chỉ làm cho mình chết nhanh hơn mà thôi.
Diệp chiêu nghi cúi đầu yên lặng nhấp một ngụm trà, quả nhiên là cống phẩm hạng nhất, vị trà thơm ngọt, trong lòng đối với Ứng quý nghi được sủng ái không khỏi có chút hâm mộ.
Nghĩ đến vừa thấy nội điện chật vật, nàng thuận miệng hỏi: "Thế nào, ai dám ăn gan hùm mật gấu, ai dám làm quý nghi tức giận? Một phòng toàn bộ bảo bối đều vỡ thành bột phấn."
Ứng Thải Mị nhíu mày, nàng sao có thể nói tối hôm qua cùng với hoàng thượng vung tay làm vỡ?
Đừng nói là Diệp chiêu nghi không tin, cho dù tin thì cũng hoảng sợ không nhẹ.
"Không có gì, là không cần thận mà thôi." Ứng Thải Mị nói hàm hồ cho qua, chỉ hỏi: "Không phải có chuyện muốn nói với ta sao, muốn nói chuyện gì?"
"Không có gì." Diệp chiêu nghi cười khổ, hậu cung có bao nhiêu tân mỹ nhân, đến mặt hoàng thượng cũng không thấy.
Nàng coi như xong rồi, tốt xấu cũng hầu hạ hoàng thượng mấy lần, nhớ kỹ tình cũ, nàng chỉ cần an phận ngây ngốc, tuyệt không gây chuyện xấu là được.
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, thật ra cũng hiểu rõ người này, phất tay để Bạch Mai đưa giấy bút qua, tiện tay viết tiếp một phương thuốc đưa cho Diệp chiêu nghi: "Để cho người ta bốc thuốc, dùng một tháng, bằng không thân thể nhỏ nhắn của người phỏng chừng không thể duy trì được tới năm sau."
Diệp chiêu nghi kinh ngạc, nhất thời thấy hứng khởi, không ngờ nhận được một phần đại lễ.
Nàng cũng cảm giác được thân thể của mình ngày càng lụn bại, bây giờ thì tốt rồi, thế nhưng nội tạng bên trong chậm rãi hư tổn như nhau, cảm thấy lực bất tòng tâm.
Phần lễ này của Ứng quý nghi, không thể ngờ rằng đã cứu nàng một mạng.
Cho tới bây giờ Diệp chiêu nghi là người thức thời, nàng không có hỏi nhiều, tiếp nhận phương thuốc rồi đem cất, nghiêm túc nhìn người đối diện: "Nếu như Ứng tỷ tỷ có chuyện gì, không ngại nói cho muội muội, chắc chắn sẽ giúp ngài một tay!"
Bây giờ Ứng quý nghi được sủng ái, muốn ngồi vị trí hoàng hậu bất quá cũng chỉ là thời gian.
Xuất thân của nàng tốt, lại không còn bao nhiêu ngoại thích, quả thực là ứng cử viên tốt nhất.
Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là thiếu đông phong.
Hôm nay Ứng quý nghi cứu mình một mạng, Diệp chiêu nghi cũng không để ý liền đẩy thuyền một phen.
Lại nhìn thấy Ứng Thải Mị khoát khoát tay, thờ ơ nói: "Ngươi nghĩ, cũng không phải là ta muốn."
Làm hoàng hậu có cái gì tốt? Vẫn nên làm phi tử, muốn đi thì đi, hoàng đế chỉ cần thông báo ra bên ngoài là chết bất đắc kì tử, sẽ không ai lắm miệng đòi truy cứu.
Nếu trở thành hoàng hậu, nàng có muốn chạy thì cũng không dễ dàng như vậy.....
Diệp chiêu nghi sửng sốt, nữ tử nào tiến cung mà không mang mộng đẹp muốn làm hoàng hậu, Ứng quý nghi thì kỳ quái, hoàn toàn không để trong lòng, không giống như là nói trái lương tâm.
Thật ra Ứng Thải Mị muốn trước khi mình