"Ít ngày nữa buông xuống".....
Ứng Thải Mị cầm lá thư, nhìn tới nhìn lui bảy tám lần, khóe miệng tươi cười không thể che giấu được.
Sư phụ có thể phái người truyền tin tới, chuyện phiền toái ở môn phái hẳn là đã thu xếp được bảy tám phần.
Cũng không biết đến tột cùng là người nào dám cả gan làm sư phụ bị thương?
Trong đầu hiện lên mấy người trong môn hay gần gũi với sư phụ, Ứng Thải Mị suy nghĩ lại cảm thấy có năm sáu người có hiềm nghi, chân mày không khỏi nhíu lại.
Thanh Mai nhìn thấy chủ tử nhà mình nhíu mày, vội vàng thấp giọng hỏi: "Hay là chủ tử truyền Tiểu Phúc Tử tiến vào?"
Tiểu Phúc Tử mồm miệng lợi hại, chuyện phiền phức khô khan, ở trong miệng hắn như là miệng lưỡi sinh hóa, gợi lên được mấy phần hứng thú.
Bạch Mai nói ra có hơi ngượng ngùng, Tiểu Phúc Tử kia mà mở miệng, không chừng người chết cũng có thể nói sống.....
Có Tiểu Phúc Tử ở đây, trên mặt chủ tử nhà mình luôn có mấy phần tươi cười, Thanh Mai không khỏi đề nghị.
Ứng Thải Mị vỗ vỗ mu bàn tay nàng, biết đại cung nữ là vì mình: "Kia để cho hắn vào đi, xem mấy ngày nay Ứng phủ náo nhiệt thế nào?"
Nhị thúc và tam thúc đồng thời thăng chức, nhị phòng cùng tam phòng sợ là vừa mừng vừa lo.
Vui chính là thăng quan sẽ không đổi, đột nhiên được hoàng thượng thưởng thức, sau này khả năng số làm quan lớn.
Lo chính là nhị thúc thăng tới tiểu quan lục phẩm nhưng lại không có quyền, tam thúc cũng lục phẩm nhưng lại có không ít trợ lực.
Nhị thúc mẫu phỏng chừng hận đến mức xé nát khăn tay, tam thúc mẫu cũng đừng quá đắc ý.
Qủa nhiên, Tiểu Phúc Tử thành thật diễn tả bộ dáng của nhị thúc mẫu, níu chặt khăn tay mở to hai mắt trừng trừng, lời nói trong miệng bén nhọn ồn ào: "Tam phòng lần này còn không lớn lối? Ngươi không có tiền đồ, để cho đệ đệ mình trèo lên đầu, cũng không lo tỉnh táo lại một phen."
Nói xong lại lau khóe mắt rồi quát lên: "Đáng thương tiểu tâm can của ta, bây giờ mặt đã bị hủy, sau này không thể khôi phục được, đừng nói là tiến cung, muốn có địa vị trong nhà chồng cũng không thể..........!Tam phòng chết tiệt, nếu không phải là bọn họ làm, nữ nhi của ta sao có thể lưu lạc như bây giờ?"
Tiểu Phúc Tử trầm mặc, đáy mắt có chút không kiên nhẫn, vừa học bộ dáng của nhị thúc, chẫm rãi mở miệng: "Ta vừa mới thăng quan, chuyện trong nhà vạn vạn không thể để đồng liêu biết được.
Bằng không, xui xẻo chính là chúng ta!"
Thanh Mai mín môi nhịn cười, Bạch Mai cầm lấy khăn tay che mặt lại, suýt nữa cười ra nước mắt.
Tiểu Phúc Tử thật là một người kì diệu, sắc mặt học được mười phần, thật khiến cho người ta thoải mái.
Xoay người lại, Tiểu Phúc Tử lại nắm chặt khăn tay, lần này lại trừng mắt lạnh: "Ngươi là kẻ bất lực, nữ nhi bị thương còn muốn làm rùa đen rút đầu! Nên để cho đồng liêu biết đệ đệ của ngươi rốt cuộc là hạng người gì, để bọn họ nhìn rõ bộ mặt thật của đệ đệ ngươi!"
Ứng Thải Mị cười đến mức đau cả bụng, khoát khoát tay để cho Tiểu Phúc Tử dừng lại: "Ngươi a, thật nghịch ngợm, cư nhiên học giống như vậy!"
Dừng một chút, nàng vất vả thu lại ý cười, lúc này mới hỏi Bạch Mai bên cạnh: "Ngươi nói, nhị thúc sẽ làm như thế nào?"
Bạch Mai dùng khăn tay lau đi nước mắt do cười, nhỏ giọng đáp: "Chủ tử, nếu nô tỳ là nhị lão gia, chỉ sợ trong lòng hận không thể cấp cho nhị phu nhân một bức hưu thư."
Đều nói cười vợ đương thú hiền, nhị phu nhân không giúp được coi như xong, hậu trạch như gà bay chó sủa.
Bây giờ lại muốn trắng trợn truyền ra những gièm pha trong nhà, quả thực làm cho nhị lão gia không ngóc đầu lên làm người được.
Vừa mới thăng quan, không chừng rất nhanh sẽ bị nhị phu nhân kéo chân xuống nước, thật vất vả mới có được lại đánh mất.
Thanh Mai liếc mắt nhìn muội muội một cái, tuy nói nàng muốn như thế này, nhưng lại không thể Bạch Mai to gan nói thẳng ra: "Muội muội nhanh mồm nhanh miệng, chủ tử chớ để trong lòng."
Cứ cho không thích người nhị phòng và tam phòng, tóm lại vẫn là nhà mẹ đẻ của chủ tử, nàng nói chuyện cũng phải suy nghĩ.
Ứng Thải Mị lắc đầu, nhìn Bạch Mai một cái đầy khen ngợi: "Nàng nói đúng, nếu là ta cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhị thúc mẫu đem chuyện nháo lớn lên, nhị thúc ở quan trường không thể ngẩng đầu, bị người chê cười thà hắn nhảy sông bảo vệ mặt mũi đi."
Nếu như nhị thúc tỉnh táo lại, trừng trị mụ la sát trong nhà, có thể Ứng Thải Mị tha cho hắn một lần.
Dù sao nàng cũng không quen bộ dáng nhị thúc vâng vâng dạ dạ, người này rốt cuộc cũng là thân nhân của Ứng mỹ nhân, đối với mình cũng không có ý xấu.
Trừng phạt nhỏ, để cho hắn tự sinh tự diệt là được.
Tiểu Phúc Tử, nhị thúc tốt của ta đáp như thế nào?"
Đáy mắt Tiểu Phúc Tử hiện lên một tia xem thường, trên mặt vẫn cung kính nói: "Hồi chủ tử, nhị lão gia bị nhị phu nhân đuổi ra khỏi phòng ngủ, giậm chân một cái chỉ có thể bất đắc dĩ đến thư phòng ngủ một đêm."
Ứng Thải Mị nhíu mày, quả nhiên là vết rò rỉ không thể dở hết cả bức tường, lại nói mấy câu qua loa cho xong, tùy tiện để nhị thúc mẫu làm loạn.
"Vậy tam thúc thì sao?"
Tiểu Phúc Tử lạnh mặt đáp: "Ý tứ của tam lão gia và nhị lão gia giống như đúc, tam phu nhân ý thức rất lớn, miệng thì đáp ứng, không muốn vứt mặt mũi sang nhà ngoại."
Ứng Thải Mị gật đầu: "Đúng là ý thức rất lớn, biết thục khinh thục trọng."
Thế nhưng làm sao nàng có thể để tam thúc mẫu được như ý nguyện?
Tam thúc mẫu không muốn mất mặt, Ứng Thải Mị còn muốn nàng mất hết mặt mũi toàn thành.
"Đi mướn mấy bà tử lắm miệng, để cho nhiều người bọn họ tới đầu phố ồn ào, phải làm cho tất cả mọi người biết chuyện Ứng phủ." Ứng Thải Mị nghĩ nghĩ, còn nói: "Không cần nói rõ, nói hàm hồ một chút, không thể đánh mất mặt mũi của hoàng thượng."
Vừa mới được đề bạt lên, đảo mắt liền mất mặt xấu hổ, xác thực là đánh vào mặt hoàng thượng.
Mặt dù vì để cho nàng xem trò vui, hoàng thượng mới đề bạt hai người lên, mình cũng không thể làm quá phận.
Tiểu Phúc Tử kính cẩn hành lễ, trong lòng mừng thầm, trong lòng Ứng phi đã có hoàng thượng, lúc này đã bận tâm đến mặt mũi cho hoàng thượng rồi.
Hoắc Cảnh Duệ nghe Tiểu Phúc Tử cho người truyền tin tức ra, khóe miệng không khỏi cong lên.
Chỉ cần đáy lòng Ứng