"Thái thái sư thúc?" Ứng Thải Mị lặp lại một câu, nhìn về phía hoàng thượng với sắc mặt cổ quái.
Nàng còn không biết địa vị hoàng thượng ở môn phái lại cao như vậy, so với sư phục còn cao hơn hai bậc?
Sư phụ gọi hoàng thượng là thái sư thúc, vậy Hoắc Cảnh Duệ chính là sư thúc của sư phụ của sư phụ.
Ứng Thải Mị nắn ngón tay, có chút muốn hôn mê.
Hoắc Cảnh Duệ cau mày, đối với xưng hô của Ứng Thải Mị có chút không thích.
Liên Tiêu gọi mình là thái sư thúc thể hiện sự tôn kính, nhưng Ứng Thải Mị gọi như vậy làm hắn cảm thấy mình già đi rất nhiều.
Bối phận nghe rất xa, đêm qua hai người bọn họ lại thân mật triền miên trên giường, nghe thế nào cũng cảm thấy cổ quái.
Nhất là Ứng Thải Mị vô tri vô giác đặt sự chú ý trên người Liên Tiêu càng làm cho hắn thấy không thoải mái.
Nữ nhân này, ngoại trừ trên giường, cơ bản đều không có chủ động lại gần mình.
Bây giờ nàng nhìn thấy sư phụ, chia cắt cũng khó khăn?
"Ái phi, còn không mau qua đây?" Hoắc Cảnh Duệ vẫy tay với Ứng Thải Mị, không vui nhíu mày.
Ứng Thải Mị cúi đầu liếc nhìn Liên Tiêu, hai tay ôm cổ hắn không buông, lắc lắc đầu: "Ta có chuyện muốn nói với sư phụ, hoàng thượng.....!Không, thái thái sư thúc trước hết nên cho người tới đây thu thập?"
Hoàng đế bị ám sát, gây ra chuyện lớn như vậy, thị vệ trong cung không có lập tức tới kiểm tra, không còn lời để nói.
Liên Tiêu nheo mắt lại, khóe miệng cong lên một đường cong: "Xem ra tới bây giờ thái sư thúc còn chưa nắm giữ hết toàn bộ hoàng cung?"
Hoàng đế cũng nhìn ra sự khác thường, hắn quét mắt bốn phía, ngoài những hắc y nhân ngã đầy ra đất nằm trong vũng máu, lại không có động tĩnh nào khác.
Xem ra, hắn vẫn để cho cấm vệ quân hoàng cung quá thư giãn rồi.
Hoắc Cảnh Duệ thu hồi tới bên hông, nhàn nhạt nói: "Thái sư chất, theo trẫm đến tẩm điện, chúng ta đã lâu không trò chuyện."
Liên Tiêu khẽ gật đầu, một tay nâng Ứng Thải Mị như trước, tùy ý để nàng bám lên người mình, dường như là hiển nhiên.
Hoàng đế nheo mắt, không có ở trước mặt Liên Tiêu làm ra chuyện tổn hại thân phận mình, bước chân nặng nề quay lại tẩm điện, lúc này mới cho người hầu tuyên triệu thị vệ trưởng.
"Còn không xuống?" Hoắc Cảnh Duệ trừng hai mắt, Ứng Thải Mị bĩu môi không tình nguyện nhảy xuống đất, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh Liên Tiêu.
"Sư phụ, sao bây giờ người mới đến......" Đón nàng? Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hoàng thượng đang nhìn mình chằm chằm, đem mấy chữ cuối cùng nuốt trở lại.
Liên Tiêu vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ngữ khí lành lạnh xen lẫn một tia ôn nhu: "Chuyện trong môn phái tương đối phiền phức, mất khá nhiều thời gian để giải quyết."
Ứng Thải Mị nghe vậy, vẻ mặt lo lắng: "Thương thế của sư phụ có sao không? Đã tìm ra kẻ phản bội chưa? Xử lý như thế nào?"
"Ngươi vẫn nóng vội như vậy, thoáng cái hỏi thật nhiều, làm sao vi sư trả lời?" Đáy mắt Liên Tiêu hiện lên một tia nhạt nhẽo, dừng trên người Ứng Thải Mị lại lưu luyến, phát hiện sắc mặt nàng hồng hào, công lực cũng nâng cao thêm một bậc.
Xem ra, để đồ nhi ở trong hoàng cung quả là không sai.
Đáy lòng hắn tuy có vui mừng, nhưng vẫn còn một chút tiếc nuối.
Ứng Thải Mị ở trước mặt Liên Tiêu mới biểu lộ một chút tính khí trẻ con.
Nàng nháy mắt, cười híp mắt nói: "Sư phụ phải lần lượt trả lời cho đồ nhi, quan trọng nhất là vết thương của người như thế nào?"
Hoàng thượng thấy tầm mắt của Ứng Thải Mị hoàn toàn đặt trên người Liên Tiêu, một ánh mắt cũng không thèm cho hắn, có chút không thoải mái.
Sư phụ đứng nhất, nữ nhân này liền đem hắn ném qua một bên sao?
Bất quá trong môn phái phân tranh, hắn cũng có nghe nói qua.
Biết Liên Tiêu vì vậy mà bị thương, làm trưởng bối, hay là hắn nên quan tâm một chút: "Sư điệt, kẻ phản bội trong môn phái là ai?"
Liên Tiêu nhìn hoàng đế một cái, khẽ rũ mắt xuống: "Là một đệ tử ngoại môn bên cạnh ta, tư chất thượng thừa, vốn dĩ định đưa lên làm đệ tự nội môn, tiếp nhận sự vụ của môn phái."
Chỉ tiếc cái người kia muốn không phải là thứ mà hắn có thể cho, chung quy cũng là do thù đồ.
Hoắc Cảnh Duệ cũng có chút hứng thú, nhíu mày nói: "Người này cư nhiên còn có thể bên cạnh ngươi, còn làm sư điệt bị thương?"
Công phu của Liên Tiêu cùng hắn tương xứng, có thể không có ai làm hắn bị thương được, thậm chí là một đệ tử ngoại môn.
Nói rõ một điểm, người nọ không chỉ được Liên Tiêu tín nhiệm, trước đó cũng không lộ ra thân phận hay ý đồ gì, nên Liên Tiêu mới không phát hiện được.
Đây là Liên Tiêu mất chức, hoàng đế không ở môn phái.
Là một vị trưởng bối tối cao của môn phái liền không có tư cách trách cứ Liên Tiêu.
Nay Liên Tiêu lại là chưởng môn của môn phái, tại sao có thể dễ dàng để người khác làm tổn thương được?
Sơ ý như vậy, sau này làm thêm chuyện này, lòng người trong môn phái bàng hoàng thì nên làm sao cho phải?
"Sư điệt, ngươi biết tội của ngươi không?"
Liên Tiêu đứng lên, cúi đầu nói: "Sư điệt thất trách, phụ kỳ vọng của thái sư thúc."
Hoắc Cảnh Duệ cười lạnh, hắn đối với Liên Tiêu chưa từng có bất cứ chờ mong nào.
Nếu không phải sư phụ Liên Tiêu chết sớm, bản thân mình căn bản không muốn giao tiếp với người trong môn phái......!Ngoại trừ Ứng Thải Mị!
Ứng Thải Mị thấy biểu tình của hai người không vui, liền bước lên phía trước hòa giải: "Người kia chắc hẳn đã bị sư phụ nghiêm trị, hoàng thượng không cần phải truy cứu nữa."
Dù sao người kia khẳng định đã chết, dựa theo nguyên tắc của sư phụ, hắn tuyệt đối không được chết đơn giản, phải bị trừng phạt thích đáng.
Đã như vậy, bọn họ tại sao phải tranh luận?
Hoàng thượng không phải nên quan tâm thương thế của sư phụ hay sao, sau đó dặn sư phụ phải cẩn thận với người bên cạnh, không nên để chuyện tương tự xảy ra......!Không phải tốt hơn sao?
Cần gì phải bày ra bộ dáng thâm cừu đại hận, cảm thấy sư phụ giống như tội nhân phạm tội lớn?
"Người là chết, thế nhưng thân là chưởng môn lại thất trách, không cách nào không phạt sư điệt được?" Hoàng đế nhìn Liên Tiêu không vừa mắt, không chỉ trước đây, hiện tại vẫn vậy.
Liên Tiêu gật đầu, đồng ý với lời hoàng đế nói: "Qủa thật là ta sai, dựa theo quy củ của sư môn, đã tước mất hai thành công lực."
Trong lòng Hoắc Cảnh Duệ hơi hoảng hốt, hắn còn chưa bắt đầu trừng phạt, người này muốn đem chiêu mình định tung ra ngăn lại sao?
Bây giờ hắn còn muốn trừng phạt Liên Tiêu, nhưng thật ra là dùng thân phận trưởng bối ức hiếp người.
Đã tước mất hai thành công lực, trừng phạt nặng như vậy, lại là quy củ của môn phái, làm cho Hoắc Cảnh Duệ á khẩu không trả lời được, hận đến mức cắn chặt răng.
Ứng Thải Mị thất kinh, không ngờ Liên Tiêu đối với bản thân lại ác như vậy.
Hai tầng công lực, thần công càng về sau càng khó tấn cấp.
Trong chớp mắt Liên Tiêu đã mất hai tầng, lãng phí bao nhiêu năm tu luyện?
Sư phụ cái gì cũng tốt, ngay cả có thời gian quá tích cực.
Hoàng thượng là thái sư thúc còn chưa mở miệng, sư phụ liền nghiêm trị chính mình.
Bất quá cũng tốt, sớm nghiêm trị xong, hoàng thượng cũng sẽ không trừng phạt sư phụ.
Ứng Thải Mị ngẩng