Editor: Sa Hạ
Thanh Mai còn canh giữ ở cửa, liền nhìn thấy Bạch Mai mặt đỏ bừng chạy tới, không khỏi nhíu mày: "Ngươi không phải ở Đào Nguyên điện hầu hạ hay sao, thế nào lại lén trở về?"
Bạch Mai nhăn nhó cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, chủ tử lệnh cho muội nghỉ ngơi một canh giờ, vừa lúc thích hợp để thu dọn đồ đạc."
Thanh Mai gật đầu, người ở Đào Nguyên điện là ai không phải là điều nàng nên hỏi, cho dù là tỷ muội, có một số việc vẫn nên giữ chặt trong bụng.
"Vậy nhanh chóng thu dọn đi, vào ở chung với những người khác ở Đào Nguyên điện là được rồi." Thanh Mai trầm ngâm trong chốc lát, còn nói: "Dưới bao quần áo của ta có chút đồ tốt, muội cầm lấy đi."
Bạch Mai lắc đầu: "Đó là tài sản mấy năm tích góp của tỷ, muội không cần đâu."
Nàng chu chu miệng, đều là tâm phúc của hoàng thượng thì làm sao có thể dùng tiền mua chuộc?
"Với lại chủ tử bên kia đối với muội rất tốt, tỷ tỷ không cần lo lắng."
Bộ dáng này của Bạch Mai làm cho Thanh Mai càng lo lắng hơn: "Đã đổi chủ tử mới thì phải dụng tâm hầu hạ, đừng cứ không hiểu chuyện như vậy."
Vẻ mặt Bạch Mai tiếp tục đỏ lên, nhìn Thanh Mai, cẩn thận hỏi từng li từng tí: "Tỷ tỷ, chúng ta......Còn có thể lập gia đình sao?"
Thanh Mai nghe vậy không khỏi nhíu mày, các nàng là cung nữ Ứng phi, Ứng phi ở đâu, các nàng phải ở đó, làm gì có chuyện xuất cung lập gia đình? Nàng đang muốn quát lớn, lại nghĩ tới muội muội bây giờ không ở Di Xuân điện mà là Đào Nguyên điện, còn đổi chủ, không khỏi thở dài: "Đây đều là ân điển của chủ tử, ngươi đừng mơ mộng, không thể vì tính tình chủ tử tốt mà tùy ý làm bậy."
Chủ tử muốn các nàng đi hướng đông, các nàng không thể đi hướng tây.
Ứng phi một ngày không rời khỏi hoàng cung, ngoài nữ nhân của hoàng thượng thì chỉ có thể chết già trong cung điện xa hoa này.
Thanh Mai có muốn cùng không dám muốn, thứ hai đó chính là mệnh của đa số cung nữ.
Bạch Mai nghịch ngợm le lưỡi, biết Thanh Mai vì tốt cho nàng, đỏ mặt cúi đầu chạy đi: "Muội biết, tỷ tỷ.
Vậy muội đi trước thu dọn hành lý để nhanh về hầu hạ chủ tử."
Thanh Mai nhìn dung quang muội muội tỏa sáng, bất đồng so với trước kia, giống như là rơi vào bể tình, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cũng không biết vị chủ tử mới ở Đào Nguyên điện kia là ai, chưa tới hai ngày đã làm cho Bạch Mai động tâm.
Muội muội này Thanh Mai nhìn từ nhỏ đến lớn, dù có hơi mơ hồ lỗ mãng nhưng cũng không phải là người tùy tiện.
Nhưng mới nhìn thấy chủ tử vài lần đã đánh mất tâm, đến tột cùng là vì vị tân chủ tử kia, hay là Bạch Mai tâm lớn mưu toan những thứ không thuộc về mình?
Thanh Mai mím môi, biết rõ người ở Đào Nguyên điện kia không bình thường, dù sao cũng là một nam tử tiến vào hậu cung của hoàng đế, mà hoàng đế lại không phản ứng, còn ngầm đồng ý.
Tâm tư Bạch Mai đơn giản, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, Thanh Mai thực sự không muốn muội muội quý giá duy nhất của mình chịu bất cứ thương tổn nào......
"Đang suy nghĩ gì? Bạch Mai đã ra chưa?" Ứng Thải Mị vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Thanh Mai, không khỏi mở miệng hỏi.
Thanh Mai vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thình lình giật mình, mặt cắt không còn chút máu vội vàng hành lễ: "Hồi chủ tử, Bạch Mai về thu thập hành lý để chuyển vào Đào Nguyên điện.
Ngày hôm qua vội vội vàng vàng chưa kịp thu dọn sạch sẽ."
Hôm nay Ứng Thải Mị ba lần bốn lược thăm dò, sư phụ đối với Bạch Mai tựa như không hề để tâm, vốn muốn để Bạch Mai làm sư muội mình cũng dần dần phai nhạt.
Bây giờ thấy Bạch Mai dụng tâm vì sư phụ, nàng cũng có chút vui mừng.
Thế nhưng nhìn bộ dạng của Thanh Mai dường như không vui?
"Thời gian ngươi hầu hạ ta cũng không ngắn, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng."
Che che giấu giấu cho nhau nghi kỵ, đối với Ứng Thải Mị chẳng đáng.
Thanh Mai rũ mắt xuống, liền biết không thể gạt được chủ tử, liền thấp giọng đáp: "Nô tỳ chỉ có muội muội này, không khỏi lo lắng nàng bước đi sai, phá hủy tiền đồ."
Ứng Thải Mị cười, ngầm hiểu rõ: "Ngươi sợ là Bạch Mai đắc tội với vị kia ở Đào Nguyên điện, vẫn là không muốn nàng tiếp cận nam tử khác ngoài hoàng thượng?"
Thanh Mai trắng mặt, liền vội vàng quỳ xuống đất: "Nô tỳ không có ý định tìm hiểu, chỉ là....."
"Ta biết rõ, ngươi chỉ lo lắng Bạch Mai, thế nhưng lần sau không được viện cớ này nữa!" Ứng Thải Mị không cảm thấy chuyện này có gì lớn, nhưng hoàng thượng nhất định sẽ không nghĩ như vậy.
Thanh Mai luôn làm tốt bổn phận, chỉ có Bạch Mai làm liên lụy, đúng là có chút không thỏa.
Đáy lòng đại cung nữ chỉ thấy cay đắng, cố lấy dũng khí hỏi: "Chủ tử, có thể để nô tỳ đổi chỗ với Bạch Mai hay không?"
"Vì sao?" Khó thấy được Thanh Mai kiên trì như vậy, nếu là bình thường thì nàng liền hiểu, làm việc có quy củ, làm gì có chuyện cò kè mặc cả?
Thanh Mai phát khổ, thực sự không nói nên lời.Cũng không thể nói Bạch Mai phạm vào điều kiêng kỵ, thích người không nên thích.
Tự bản thân nghĩ nhân lúc còn ít manh mối liền vội vàng bóp chết, miễn cho muội muội tổn thương: "Bạch Mai luôn không đủ nhanh nhẹn, bình thường có chủ tử không truy cứu nên mới được miễn trách phạt.
Bây giờ hầu hạ chủ tử mới, nếu như phá hỏng quy củ......"
Tâm tư của Ứng Thải Mị không ở đây, còn băng khoăn chuyện Ứng phủ có liên quan tới lãnh cung, nhàn nhạt phất tay nói: "Không cần, chủ tử ở Đào Nguyên điện sẽ không làm khó Bạch Mai, ngươi có thể yên tâm."
Nói cho cùng là người nàng đưa qua, sư phụ nể mặt mũi mình, có khả năng sẽ không làm khó dễ Bạch Mai.
Một đống lời định nói bị nghẹn ở cổ họng, nhìn thấy Ứng Thải Mị không yên lòng, chung quy cũng cay đắng nuốt xuống.
Sẽ không làm khó, so với làm khó dễ càng khiến cho người ta lo lắng hơn.
Ứng Thải Mị nhìn thấy đại cung nữ của mình không yên lòng, khó có được quăng một chén trà thu lại được khăn tay, rốt cuộc cũng an tâm.
Thanh Mai đã lo lắng như vậy, nàng cũng nên đến Đào Nguyên điện nhìn trộm một chút, để cho vị cung nữ tâm phúc này một cái an tâm.
Nghênh ngang vào Đào Nguyên điện là chuyện không thể nào, Ứng Thải Mị chỉ có thể một lần nữa làm đầu trộm đuôi cướp, nhẹ nhàng nhảy vào trong rừng đào thì lại đối mặt với người hầu.
Không hổ là người của hoàng thượng, quy củ hành lễ, đối với chuyện Ứng Thải Mị dùng khinh công nhảy vào Đào Nguyên điện không chút kinh ngạc, không nhiều lời liền nhanh chóng dẫn nàng đến thư phòng.
Ứng Thải Mị phất tay một cái, người hầu kính cẩn lui ra, nàng thoáng nhìn qua một nửa khe hở, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Bạch Mai.
Liên Tiêu một thân bạch y tiêu sái đứng trước thư án múa bút, đôi mắt ngưng thần, hiển nhiên là đang chuyên tâm vẽ tranh.
Sư phụ không đặc biệt thích gì, duy nhất chỉ đối với thi họa có hứng thú, ở trên núi thỉnh thoảng sẽ tác