Cung nữ đẩy cửa bước vào, thấy Tạ Thanh Anh té trêи mặt đất, cả người toàn dấu vết xanh xanh tím tím, nàng ta sợ hãi thét một tiếng rồi vội vã hỏi: “Tiểu chủ, đã xảy ra chuyện gì? Có cần truyền thái y không ạ?”
“Không cần,” Tạ Thanh Anh lắc đầu, “Hoàng thượng thế nào? Có bị thương không?”
“Nghe nói thích khách không làm được gì, có điều hiện giờ trong cung canh phòng nghiêm ngặt, tối nay Hoàng thượng sẽ không tới đâu ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, ngươi lấy y phục sạch sẽ đến cho ta đi.” Tạ Thanh Anh nói.
Hắn bình an vô sự, nàng đã yên tâm.
Giờ khắc này nàng chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc.
Mới ngày đầu tiên vào cung đã xảy ra chuyện như vậy, không biết sau này còn gặp chuyện gì nữa đây?
Phụ thân và ca ca lo lắng không sai, quả nhiên trong cung muôn vàn nguy hiểm rình rập.
Nàng không khỏi nhớ đến Tiêu Trần Mạch, nghĩ đến những vết sẹo trêи thân thể hắn.
Chẳng hiểu tại sao, trong cung biến hóa vô thường như vậy, làm thế nào hắn sống sót rồi đi đến vị trí cao nhất?
Nghĩ nghĩ một lát, Tạ Thanh Anh mệt mỏi cực điểm, nàng ngủ thật say.
Ban đêm, nàng gặp ác mộng.
Trong mộng, một nam nhân thân người đầu sói, tách hai đùi nàng ra, sau đó đỡ gậy thịt đáng sợ không ngừng đút vào chỗ kia.
Nàng muốn kêu “Cứu mạng”, thế nhưng miệng mở to vẫn không phát ra được âm thanh nào.
Muốn chạy trốn, thế nhưng tứ chi chẳng thể nào nhúc nhích.
Thậm chí nàng còn cảm thấy cổ họng nóng rát khô khốc.
“Lan Hinh, nước ~” Nàng thiều thào theo bản năng, tưởng mình đang ở Tạ phủ, cho nên gọi nha hoàn thϊế͙p͙ thân hầu hạ.
Có lẽ là đang ở Tạ phủ thật, nàng thiều thào không được bao lâu thì đã có người cạy mở đôi môi khô nứt của nàng, dùng miệng mớm nước cho nàng.
Độ ấm nước trà phù hợp, còn ngọt ngào nữa, Tạ Thanh Anh cảm thấy uống rất ngon, nàng kiềm lòng không được há miệng, muốn uống thêm nữa.
Mà người ngồi trước giường, thấy thế cũng đút từng ngụm từng ngụm cho nàng.
Mãi cho đến khi nàng uống đủ rồi, thân ảnh trước giường mới bỏ chung trà xuống, sau đó cầm khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.
Lau lau, hắn nhịn không được lại duỗi ra ngón tay, từng chút từng chút vuốt ve mặt mày Tạ Thanh anh, như trân như bảo.
Chăm sóc đến tận khi gà gáy, người nọ mới rời đi.
Ra đến ngoài cửa, hắn căn dặn: “Chăm sóc nàng thật tốt, còn nữa, truyền khẩu dụ của Trẫm, bảo nha hoàn Lan Hinh của Tạ phủ tiến cung hầu hạ tại Ngọc Lộ Điện.
“Dạ, Hoàng thượng.” Cung nữ quỳ xuống dập đầu sát đất.
Tiêu Trần Mạch trở về tẩm cung Thừa Quang Điện của mình, Lý Mậu Toàn vừa hầu hạ hắn thay long bào vừa nói: “Hoàng thượng, theo lời ngài dặn dò, Đông Xưởng đã chuẩn bị một gian phòng riêng biệt cho Tạ đại nhân, tất cả đồ đạc bên trong đều là thượng phẩm, mỗi ngày đều có người phụ trách đưa đồ ăn tới, Đỗ đại nhân của Thái Y viện cũng bắt mạch đều đặn hai lần sáng tối.”
“Ừ.” Tiêu Trần Mạch lạnh nhạt gật đầu.
Thấy tinh thần và thể xác chủ tử đều suy nhược qua một đêm thức trắng, Lý Mậu Toàn to gan nói thêm: “Hoàng thượng, nô tài không rõ vì sao ngài thích Tạ tiểu thư mà đêm qua lại cải trang thành người khác để gần gũi với nàng ấy vậy ạ?”
“Lý Mậu Toàn.”
“Có nô tài.”
“Trẫm thấy, dạo gần đây ngươi càng ngày càng to gan nhỉ?”
“Hoàng thượng,” Lý Mậu Toàn sợ đến mức quỳ xuống, “Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”
“Đứng lên đi,” Tiêu Trần Mạch sửa lại vạt áo rồi thản nhiên nói: “Sau khi hạ triều, người đến Ngọc Lộ Điện một chuyến, đưa thanh hoàn qua cho nàng.”
Thanh hoàn?
Quả thật Lý Mậu Toàn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Đây chính là thần dược lưu truyền mấy đời trong cung cấm, đối với người có tiếng nói khàn khàn, dây thanh quản hư hao nghiêm trọng vô cùng hiệu quả. Đáng tiếc bởi vì là phương thuốc thất truyền, cho nên hiện giờ trong cung chỉ còn mấy bình.
Lúc trước, có một lần Tiêu Trần Mạch sinh bệnh, dây thanh quản tổn thương, Lý Mậu Toàn đề nghị lấy thanh hoàn ra dùng, hắn còn không chịu, bảo là để dành dùng vào những việc quan trọng hơn.
Có điều bây giờ, cứ thoải mái đưa cho Tạ tiểu thư như vậy
sao?
Không đợi y tỉ mỉ cân nhắc, chủ tử y lại bồi thêm một câu: “Nói là thuốc của ngươi, đừng nói ra lai lịch của nó, cũng đừng nói là Trẫm bảo đưa.”
Lần này, Lý Mậu Toàn càng nghĩ không thông.
Nếu quan tâm người ta như vậy, còn không ngủ canh giữ ở Ngọc Lộ Điện cả đêm, hà cớ gì không tự mình tặng thuốc đi?
Vị chủ tử này, tuy y đã theo hầu rất nhiều năm, song có vài thời điểm, đúng là không đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Nhưng bất luận như thế nào, Lý Mậu Toàn rất rõ ràng một chuyện: Ngay tại lúc này, trong cả hậu cung, đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội vị ở Ngọc Lộ Điện kia được. Không chỉ không được đắc tội, mà còn phải hầu hạ cẩn thận.
Bên kia, sau khi thức dậy, Tạ Thanh Anh cảm thấy cổ họng mình cực kỳ khô rát.
Nàng muốn gọi người tới thì đột nhiên Lan Hinh đẩy cửa bước vào cười hỏi: “Tiểu thư, người tỉnh rồi?”
“Lan Hinh?” Tạ Thanh Anh ngạc nhiên nhìn nha hoàn thϊế͙p͙ thân của mình, “Sao muội lại ở đây?”
“Đại nhân trong cung đến phủ đón muội vào cung ạ.”
Nói xong, Lan Hinh thả chiếc khay trêи tay xuống rồi đi đến trước giường Tạ Thanh Anh, treo màn lụa lên, “Tiểu thư, bây giờ đứng dậy rửa mặt được chưa ạ?”
Thấy Tạ Thanh Anh gật đầu, Lan Hinh mới hầu hạ nàng đứng dậy súc miệng rửa mặt, chải một kiểu tóc đơn giản rồi mới bảo cung nữ đang chờ ngoài cửa, mang điểm tâm và cháo loãng vào.
Ăn sáng xong, Lan Hinh lấy một lọ thuộc hình dạng rất tinh xảo ra, “Đây là thanh hoàn Lý công công tự mình mang tới, nói là ngày mùa thu thời tiết hanh khô, mỗi ngày sau khi dùng bữa xong tiểu thư nên uống một viên, có tác dụng thông cổ nhuận tiếng.
Nghe thế, Tạ Thanh Anh lấy làm lạ hỏi: “Là Lý công công bên cạnh Hoàng thượng?”
“Dạ đúng ạ.”
Quả nhiên là Lý Mậu Toàn.
Vì thế, Tạ Thanh Anh không muốn hỏi nhiều nữa, uống thuốc xong, nàng gọi cung nữ Tuệ Nhi đến, “Bắt được thích khách tối qua chưa?”
“Hồi tiểu chủ, thích khách trốn thoát rồi ạ.”
Tạ Thanh Anh nhíu mày, nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi có cách nào tìm một ít tuyệt tử canh không?”
“Tiểu chủ, chuyện này. . .” Tuệ Nhi trợn mắt nhìn nàng.
Trong cung cấm, cho tới bây giờ chỉ có quý nhân tiểu chủ yêu cầu tử canh, nào có ai muốn tìm tuyệt tử canh đâu chứ?
Chẳng qua, thấy sắc mặt Tạ Thanh Anh nghiêm túc, dường như không phải đùa, Tuệ Nhi đành gật đầu, “Nô tì có quen người ở thái y viện, để nô tì đi hỏi thử ạ.”
Thấy thái độ Tuệ Nhi, nàng biết Tuệ Nhi đã hiểu lầm.
Có điều trước mắt nàng không muốn giải thích.
Đêm qua người nọ bắn nhiều lần, dù sau đó nàng có dùng nước tỉ mỉ rửa sạch, nhưng vẫn lo lắng.
Qua một đêm, nàng đã nghĩ kỹ.
Hiện tại, chẳng có gì quan trọng hơn việc lấy lòng Tiêu Trần Mạch.
Nếu hắn đã cố ý bắt nàng tiến cung, vậy chắc chắn có mục đích, có lẽ muốn trị tội nàng, cũng có lẽ bởi vì trước đó nảy sinh chút hứng thú khi nàng giả trang thành ca ca.
Bất luận như thế nào, nàng đã tiến cung, dù lo sợ bất an, cũng chỉ có thể lạc quan đối mặt.
Vì thế, Tạ Thanh Anh nói với Lan Hinh, “Trang điểm cho ta, chúng ta đi tìm Hoàng thượng.
Truyện convert hay :
Đô Thị Chi Ta Chính Là Thần Hào