Nếu Tạ Chương đã đồng ý, vậy Tạ phu nhân và Tạ Lan Viễn không có ý kiến gì nữa.
Quân vương cao cao tại thượng thật lòng đối xử tốt với tâm can bảo bối nhà mình, bọn họ còn muốn gì nữa?
Từ đó, kế hoạch để Tạ Lan Viễn âm thầm đưa Tạ Thanh Anh chạy trốn giữa đêm, tất nhiên bị hủy bỏ.
Tiếp theo, y vẫn đến Hàn Lâm Viện làm việc như thường lệ.
Tạ Thanh Anh thì đi theo Tạ phu nhân về Thanh uyển của mình.
Mấy ngày không về, khuê phòng gắn bó nhiều năm bỗng trở nên thân thiết lạ thường.
Tạ Thanh Anh vuốt ve từng ngọn cây cọng cỏ, có chút cảm thán.
Tạ phu nhân đi phía sau nàng, thấy động tác của nàng, vành mắt bà đỏ hoe.
Bà kéo tay con gái đi đến bàn đá phía trước ngồi xuống, hai mắt rưng rưng, “Thanh nhi, sau này ở trong cung, không thể so với ở nhà, tuy Hoàng thượng thật lòng thích con, nhưng con phải nhớ tuyệt đối không được quá phận. Hoàng Hậu có trách nhiệm quản lý hậu cung, con phải thưởng phạt phân minh, vừa tỏ rõ uy quyền vừa khéo léo thu phục lòng người.”
“Mẫu thân,” Tạ Thanh Anh cười khẽ, nàng ôm tay mẫu thân làm nũng, “Nữ nhi còn chưa tiến cung mà.”
Thật ra lúc Tiêu Trần Mạch nói muốn lập nàng làm Hậu, nàng đã âm thầm đồng ý rồi.
Nếu muốn ở bên cạnh hắn, đương nhiên phải đứng ở vị trí có thể sánh vai cùng hắn.
Chẳng qua là, người nọ xấu xa như vậy, dám cải trang thành người khác ức hϊế͙p͙ nàng!
Tuy nói, hai lần bá vương ngạnh thượng cung đó không để lại tổn thương gì trêи thân thể nàng, nhưng mà dù gì cũng khiến nàng sợ hãi, tự chán ghét bản thân mình.
Việc này càng khiến nàng tức giận hơn việc hắn dùng uy quyền đế vương ép buộc.
Vì thế, nàng mượn cớ sinh thần mẫu thân và Thục phi đến khiêu khích để có cơ hội xuất cung, để người kia tự cảnh tỉnh một chút.
Về phần lúc nào nàng nguôi giận, vậy phải xem biểu hiện của hắn rồi!
Thấy nữ nhi nói xong, cả khuôn mặt đều ngậm ý xuân, ánh mắt hướng về nơi xa, Tạ Phu nhân ghét bỏ xoa xoa má nàng rồi cười nói: “Đang nói chuyện mà, sao hồn phách lạc đi đâu rồi? Có phải con nhớ Hoàng thượng không?”
“Mẫu thân ~” Tạ Thanh Anh thẹn thùng cúi đầu.
Tạ phu nhân là người từng trải, thấy nữ nhi như vậy, bà còn gì không hiểu?
Vậy nên không nói chuyện này nữa, dù sao từ nhỏ nữ nhi đã thông minh, thông thạo thi thư, còn cải trang thành huynh trưởng vào triều làm quan, tất cả đều suôn sẻ vượt qua, những điều bà nói, chắc chắn nữ nhi đều nghĩ qua.
Bà nói sang chuyện khác: “Đêm đó con đột ngột vào cung, ta với phụ thân con chẳng biết làm sao, đành viết thư cho Thẩm phủ. . .”
Nhắc tới Tạ Thanh Anh mới nhớ, không biết Thẩm phủ và Thẩm Bân như thế nào rồi?
Lúc ở trong cung nàng cũng có lòng nghe ngóng, nhưng Tiêu Trần Mạch ghen tuông quá đáng, nàng không dám nhắc tới.
Cho nên nàng vội hỏi Tạ phu nhân: “Thẩm phủ như thế nào ạ? Có bị chúng ta liên lụy không?”
Tạ phu nhân lắc đầu, “Không có, ta nghe nói hai ngày trước Thẩm Bân còn lên chức.”
Lúc này, Tạ Thanh Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, Tiêu Trần Mạch không phải người công tư không phân minh, tuy mỗi lần nhắc đến Thẩm Bân hắn đều ghen, nhưng hắn chưa bao giờ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người Thẩm Bân.
Nàng lại nghe Tạ phu nhân thở dài nói tiếp: “Mặc dù Thẩm phủ không sao, có điều chúng ta đột ngột từ hôn, suy cho cùng, việc này là lỗi của chúng ta. Sau khi ca ca con được thả, ta có viết thϊế͙p͙ mời Thẩm phu nhân cùng đi chùa dâng hương, nhưng bà ấy nhẹ nhàng khước từ, ài. . .”
Nghe vậy, lòng Tạ Thanh Anh vô cùng khó chịu.
Đều tại nàng, làm hại mẫu thân mất đi hảo hữu.
Nàng chỉ có thể an ủi mẫu thân: “Mẫu thân, mẫu thân đừng buồn, có lẽ Thẩm phủ sợ thân thiết với chúng ta quá sẽ khiến Hoàng thượng không vui, cho nên mới tránh chúng ta thôi.”
Tạ phu nhân gật đầu, “Ta hiểu.”
Sau đó, hai người tâm sự thêm một lát.
Cũng chỉ nói sơ về việc nàng ở trong cung mấy ngày nay rồi sang một ít việc nhà, thấy nàng có vẻ mệt, Tạ phu nhân mới nói: “Con về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Tạ Thanh Anh nhẹ nhàng gật đầu, tiễn mẫu thân ra ngoài xong, nàng
thay trung y nằm lên giường.
Giữa lúc ngủ mơ mơ màng màng, nàng khẽ nói: “A Mạch, nước ~”
“Tiểu thư, nước đây ạ.”
Một lát sau, một giọng nữ truyền vào tai nàng.
Tạ Thanh Anh bừng tỉnh, nàng xoay người thì thấy Lan Hinh đang cầm chén trà nhỏ đứng trước giường, sau khi quan sát hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, nàng mới ý thức được giờ khắc này, nàng đang ở nhà.
Không biết, giờ này hắn đang làm gì?
Đang phê duyệt tấu chương?
Hay là đang nhớ nàng?
Cuối cùng Tạ Thanh Anh đã hiểu thế nào là “Một ngày không gặp như cách ba thu”.
Mới xa cách một buổi mà nàng nhớ hắn như điên.
Nhớ hắn tốt thế nào, cũng nhớ hắn xấu xa cỡ nào.
Nhớ lúc hắn cưng chiều gọi nàng là “Thanh nhi”, cũng vô cùng tưởng niệm lúc hắn nảy ra ý xấu gọi nàng là “Tạ khanh”.
*
Hai ngày sau, chớp mắt đã đến sinh thần Tạ phu nhân.
Hôm nay Tạ phu nhân tròn 35 tuổi, tuy không phải thượng thọ, nhưng cũng rất nhiều khách đến chung vui.
Ngoại trừ thân thích hai bên, còn có bằng hữu tri kỷ của Tạ Chương, khuê mật Tạ phu nhân, và một vài triều thần thân thiết.
Bởi vì quá nhiều người đến, số thức ăn và rượu chuẩn bị sẵn e là không đủ, Tạ Lan Viễn tất bật dẫn gã sai vặt đến tửu lâu lớn nhất kinh thành đặt món, tiện thể mời đầu bếp về phủ.
Còn Tạ Thanh Anh thì bận rộn đi lại giữa phòng bếp và đại sảnh, sắp xếp món ăn trà bánh.
Hai con tài giỏi, Tạ phu nhân và Tạ đại nhân vô cùng nhàn hạ, chỉ việc tiếp khách, nói chuyện phiếm.
Bận rộn cả ngày, đến chạng vạng tối, khách mời đều tự giác cáo từ, lúc này người một nhà mời có cơ hội quây quần dùng bữa bên nhau.
Đi tới đi lui suốt ngày, cả người Tạ Thanh Anh đầy mồ hôi, nhân lúc hạ nhân dọn bàn ăn, nàng trở về phòng thay y phục.
Phu thê Tạ thị và Tạ Lan Viễn đều đợi nàng đến dùng bữa.
Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì gã sai vặt ngoài cửa tiến vào bẩm báo, “Lão gia, phu nhân, có Tiêu công tử đến, nói là bằng hữu của tiểu thư, đến chúc thọ phu nhân.”
Tiêu công tử?
Tiêu là họ Hoàng tộc, khắp Kinh thành to lớn này, người họ Tiêu có giao tình với Tạ phủ không nhiều.
Huống chi, còn tự xưng là bằng hữu Tạ Thanh Anh.
Tầm mắt Tạ Chương và Tạ Lan Viễn gặp nhau trêи không trung, cả hai đều cùng nghĩ đến một người.
Vì thế, hai người vội vàng đứng lên, nhanh chóng ra ngoài nghênh đón.
Vừa đi được vài bước, người nọ đã vào tới.
Hắn mặc trường bào nguyệt sắc, tóc búi gọn gàng trong ngọc quan, không khảm bảo thạch quý giá như trong cung, mà chỉ là bạch ngọc bình thường.
Tuy chỉ là cách ăn mặc bình thường, song bởi gương mặt hết sức tuấn mĩ của hắn, cộng thêm thần thái ung dung tao nhã, cũng đủ hấp dẫn vô số ánh mắt những người có mặt trong đại sảnh Tạ phủ.
Thấy người tới, phụ tử Tạ thị cuống quýt quỳ xuống dập đầu hành lễ.
“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hai người đứng trước sảnh, tiếng tung hô nhanh chóng rơi vào tai những người có mặt trong sảnh.
Vì thế, tất cả mọi người trong Tạ phủ ngay ngắn quỳ xuống, hành lễ với người cao quý nhất Đại Dận triều.
“Hai vị ái khanh mau bình thân.”
Tiêu Trần Mạch tiến lên một bước đỡ Tạ Chương, còn Lý Mậu Toàn theo sau đỡ Tạ Lan Viễn.
Truyện convert hay :
Dị Thế Đan Đế