"Không không không, ta là Tướng phụ y, sao có thể là một tên shota khống được?" Hạ Lan Chi cười gượng hai tiếng, đem tấu chương trên án thư để ra trước mặt, một bên sắp xếp một bên xắn tay áo mài mực, ép mình phải bình tĩnh lại.
Chờ đến khi Hạ Lan Chi có thể khôi phục đến tâm lặng như nước, tay mới buông ra thỏi mực đã bị nghiền muốn nát, bút lông trên tay chấm xuống nghiên mực rồi mang đến trước giấy Tuyên Thành.
Sau đó dùng bút vẽ ra một tiểu Hoàng Thượng.
Hạ Lan Chi muốn phát điên mà bứt đi bút lông trên tay, đầu dùi vào xấp tấu chương xếp cao thành ngọn núi nhỏ, "Ta thật đúng là bệnh thần kinh a! Nghiền mực hết nửa ngày lại vẽ ra một bản chân dung! Đem tới tin tức ở thế kỉ 21 sẽ có tiêu đề là một người đàn ông thành niên buổi tối nhớ tới con nuôi mười một tuổi vì thế cười hắc hắc hắc thành tiếng......! Nhìn thế nào cũng đều giống như là biến thái đáng khinh đại thúc shota khống a!! Nhưng ta không phải, ta chỉ đơn giản muốn xoa xoa mặt y mà thôi a! Nhất định rất mềm, rất đáng yêu......"
"Đại nhân?" Đột nhiên nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng hét thảm, hộ vệ đứng ngoài cửa chờ lệnh đi đến gõ cửa, "Đại nhân có vấn đề gì sao?"
Hạ Lan Chi cấp tốc đem tấu chương trên đầu chồng qua một bên, ngồi lại nghiêm chỉnh trả lời: "Không có gì, chỉ là cảm giác cổ họng không được thoải mái, kêu hai tiếng thanh giọng mà thôi."
"......" Hộ vệ thủ phòng ngại vạch trần Thừa Tướng đại nhân vụng về lấy cớ, chỉ có thể hàm hồ nói một câu quan tâm, "Đại nhân nếu cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói cho thuộc hạ."
"Ta sẽ."
Một lần nữa mang lực chú ý trở lại trên tấu chương, Hạ Lan Chi bực bội mà xoa trán, "Không thể lãng phí thời gian nữa, phải nhanh xem tấu chương, nếu không sẽ không kịp xem nữa."
Sau khi hạ quyết tâm thức đêm xem tấu chương, Hạ Lan Chi liệt ra một thời gian biểu đơn giản, sau đó liền tập trung vùi đầu vào xem tấu chương.
Cho đến tận bình minh.
Vì thế, buổi sáng ngày hôm sau hạ nhân tới đưa thuốc nhìn thấy Thừa Tướng đại nhân cả người mệt mỏi, phảng phất bị hung hăng lăn lộn suốt một đêm, bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa không cầm nổi chén thuốc.
"Đại…… Đại đại đại đại nhân, vành mắt ngài sao lại xanh thành như vậy?"
"Không có gì, thức một đêm mà thôi." Hạ Lan Chi tiếp nhận chén thuốc nhắm hai mắt một ngụm uống hết, "Hộ vệ Tô Nặc đã uống thuốc chưa?"
"Hồi đại nhân, Tô Nặc phải đến hai canh giờ nữa mới uống thuốc."
"Hắn có tỉnh không?"
"Hạ nhân nghe nói người của tổ hộ vệ trời chưa sáng liền đã dậy luyện tập gân cốt.
Nhưng Tô Nặc tàn độc vẫn chưa giải hết, hiện tại hẳn là còn ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hạ Lan Chi không mặn không nhạt trả lời, "Được rồi, ngươi lui ra đi."
Hạ nhân tiếp nhận chén thuốc cúi người hành lễ xong liền lui xuống.
Hạ Lan Chi nhìn bóng lưng hắn rời đi, dường như cùng thân ảnh Tô Nặc chồng lên nhau.
"Hay là, đi xem hài tử kia đi.” Hạ Lan Chi bất đắc dĩ mà cười cười, "Thuận tiện cũng thay nguyên thân thu dọn tàn cuộc tốt một chút."
Còn may trong hai ngày này hắn cuối cùng cũng đã có thể đem đường tới phòng hộ vệ cùng phòng hắn nhớ kỹ, không cần làm phiền người khác dẫn đường nữa.
Vì để tận dụng thời gian hết mức có thể, Hạ Lan Chi quyết định mang theo cả tấu chương tới, trong lúc chờ Tô Nặc tỉnh lại, có thể xem được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Theo mặt trời mới mọc ở hướng đông, ánh rạng đông mờ mờ dần biến thành tia nắng ban mai lóa mắt.
Ánh nắng mỹ lệ xua tan sương mù buổi sáng sớm, lưu lại chỉ còn là từng giọt sương sớm trên lá cây trong sân.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Tô Nặc, ánh sáng trắng làm hắn không thoải mái mà chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là Thừa Tướng đại nhân vừa sáng sớm đã tới.
Tô Nặc không chắc lắm mà lên tiếng, "Hạ Lan......!Đại nhân?"
"Ừm." Hạ Lan Chi khép lại tấu chương, "Tỉnh rồi?"
"Ân......"
"Ta tới đây là có chút chuyện muốn nói với ngươi," Hạ Lan Chi mỉm cười nói, "Tuy rằng ta từng nổi lên tâm tư bất chính với tỷ tỷ ngươi, nhưng ta có thể bảo đảm từ nay về sau sẽ động đến nàng nữa.
Thân thế tỷ đệ các ngươi ta hiểu, sống thật không dễ dàng.
Nên ta muốn đem khế ước bán thân trả lại, đưa các ngươi ra ngoài."
Tô Nặc không dám tin hỏi: "Đại nhân là nói thật sao?"
Hạ Lan Chi chắc nịch gật đầu, "Là thật."
Tiểu đệ của hắn cũng đã héo rồi, cho dù muốn thì cũng bất lực, còn có thể làm được gì?
Tô Nặc nghe được lời này, kích động đến hốc mắt đỏ bừng, miễn cưỡng từ trên giường đứng lên, sau đó lại quỳ xuống nền đất, "Tô Nặc tạ đại nhân khai ân."
Quỳ trên mặt đất lạnh lẽo tư vị thật không dễ chịu, Tô Nặc không kiềm được ho từng trận đứt quãng, từng tiếng ho khan suy yếu nghe như gan phổi đều bị làm đến phát đau.
Hạ Lan Chi nhìn thiếu niên dáng người thon gầy quỳ trên mặt đất, không nhịn nổi tiến lên nâng hắn dậy.
"Ra ngoài rồi, có nghĩ tới