“Vi thần khấu kiến bệ hạ.”
Này chỉ có một chút thời gian ngắn ngủi, còn chưa kịp học tập lễ nghi đương triều.
Hạ Lan Chi cũng không biết chính mình bắt chước cách hành lễ của phim cổ trang trên truyền hình đến tột cùng có đúng hay không, chỉ có thể lo lắng đề phòng mà nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn phía sau bình phong, chờ đợi vị Thánh Thượng này cho câu trả lời khẳng định.
"Ái khanh miễn lễ.
Những người còn lại đều lui ra đi."
Phía sau bình phong truyền đến âm thanh non nớt của tiểu hài tử.
Mọi người nghe xong liền sôi nổi hành lễ cáo lui, bên trong thư phòng to lớn chỉ còn lại quân thần hai người.
Nghe âm thanh như thế Hạ Lan Chi bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình, Hoàng Thượng này......!Chẳng lẽ có giọng như tiểu hài tử?
Nên nói thế nào đây......!Lần đầu nghe được nam nhân có chút giọng nói trẻ con, tâm tình của hắn đặc biệt phức tạp.
Nếu nói vị Hoàng Thượng này là một đại lão nữ nhân mà không phải âm thanh trẻ con như thế, nói không chừng còn có thể dễ tiếp thu một chút......!
Trong lúc Hạ Lan Chi đang rối rắm tiếng nói non nớt kia của Hoàng Thượng, bóng dáng bất động như núi phía sau bình phong có hơi nhoáng lên.
Hạ Lan Chi nín thở ngưng thần, nhìn chăm chú vào thân ảnh đang chậm rãi bước ra, theo sau trong lòng hô to ba tiếng ——
Ta thao! Ta thao! Ta thao!
Trong lòng chấn động chỉ có hai chữ "ta thao" mới có thể nói rõ.
Khí vũ bất phàm, bóng dáng cao lớn cửu ngũ chí tôn đâu.
Bước chân manh manh nhỏ bé của tiểu hài tử này là ai a! Bình phong chiếu lên thân ảnh đều là gạt người sao!
Tiểu hài tử trên thân mặc Long bào ngửa đầu ngốc ngốc nhìn Hạ Lan Chi, "Tướng phụ không phải nói ở tướng phủ không cần hành lễ sao?"
Hạ Lan Chi: "..."
Tin tức này thật lớn.
Hoàng Thượng thật sự là một tiểu hài tử a, hơn nữa xem ra vẫn là còn trong giai đoạn cần học tập.
Hạ Lan Chi nháy mắt nhớ tới bị nhóm học sinh tiểu học vây quanh làm chi phối sợ hãi, vừa đến nghỉ hè và nghỉ đông trên lộ đều là học sinh tiểu học ùn ùn không dứt, đem hết toàn lực đổi nhiều cách đa dạng mà hố đồng đội.
Này tính ra vẫn còn tốt.
Nếu là hiện tại gặp phải hùng hài tử, hắn chính là không có cách ứng phó.
Người bình thường rất khó hiểu được mạch não của hùng hài tử, không thể nói đạo lí, cũng không thể trách mắng, chỉ có thể giận dỗi chính mình, một bụng tràn đầy đều là oán niệm.
Mà hiện tại, Hạ Lan Chi hắn cư nhiên bị Hoàng Đế học sinh tiểu học kêu là Tướng phụ.
Thật là làm bậy nha......!Trước khi xuyên qua hắn vẫn là một thanh niên hai mươi tuổi, kết quả hiện tại thân thể này lớn tuổi đến mức có thể để Hoàng Thượng gọi cha nuôi.
Xưng hô này liền từ tiểu ca ca đổi thành đại thúc, ngủ một buổi trưa liền mất mười năm thời gian, ngẫm lại tâm càng thấy loạn.
Nói thật, về sau nếu có cơ hội hắn nhất định phải đi làm một câu trả lời cho vấn đề "Làm cha nuôi của Hoàng Thượng là trải nghiệm như thế nào".
Hạ Lan Chi trong lòng phức tạp mà đưa tay sờ mặt mình, nhưng không giống như trong tưởng tượng trên mặt là những khe rãnh do tung hoành khắp nơi lại càng không có chút nép nhăn, ngược lại xúc cảm cũng không tệ lắm, mềm mềm nộn nộn.
Tiểu Hoàng Đế