Cho tiểu hộ vệ lui xuống, Hạ Lan Chi xoay người nhìn về phía những thị nữ đang đứng chờ ở trong phòng, "Các ngươi cũng đừng đứng đó, đều lui xuống cả đi."
Tuy rằng có chút nghi hoặc thừa tướng đại nhân hành xử không giống bình thường, nhưng các tỳ nữ cũng không dám hỏi đến, sợi hãi mà hành lễ: "Nô tỳ cáo lui."
"Ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
"Vâng, đại nhân."
Sau khi nhìn thấy cửa gỗ chạm khắc tinh xảo đóng lại rồi, thần kinh căng chặt của Hạ Lan Chi mới chậm rãi thả lỏng, "Rốt cuộc không còn ai nữa......thừa tướng này lúc thường thái độ đối người khác là có bao nhiêu kém a, phân phó gia nhân tiểu cô nương lui xuống là có thể làm các nàng sợ hãi như nhìn thấy Diêm Vương."
Nhớ tới lúc trước tiểu Hoàng Đế, tiểu hộ vệ còn có những thị nữ kia cùng có chung một biểu tình hoang mang khó hiểu, hắn không kiềm được lại thở dài.
Hôm nay bắt chước thừa tướng xem như thất bại tuyệt đối.
Phàm là người cùng hắn nói chuyện điều thiếu chút nữa liền đem "Thừa tướng hôm nay đầu óc hư rồi sao?" những lời này viết lên trên mặt, phỏng chừng hình tượng của nguyên thân thừa tướng đã bị hắn phá nát hết rồi.
Aizz, thời buổi này người xuyên không hẳn là có bàn tay vàng còn hắn một cái cũng không có.
Hắn cũng muốn có hệ thống thông minh phán định OOC làm tan băng, bình thường còn có thể cùng trò chuyện một chút, thương lượng đối sách gì đó.
Ít nhất như vậy vẫn tốt hơn một người côi cút cô tịch mà đứng lặng ở một vương triều xa lạ.
Loại cảm giác cô độc này không khi nào là không siết chặt cổ hắn, làm hắn có chút thở không nổi.
Hạ Lan Chi đột nhiên có chút bàng hoàng, lại có chút bất lực.
"Không được không được! Bây giờ không phải là lúc để thương cảm!" Hạ Lan Chi vỗ vỗ mặt, cưỡng bách chính mình chấn chỉnh tinh thần, "Nguy cơ sống sót còn chưa qua đi, phải nghĩ biện pháp không làm mất hình tượng của nguyên thân thừa tướng."
Muốn bắt chước một người, nếu như sớm chiều ở chung, cũng không phải một chuyện quá khó khăn.
Nhưng mà hắn căn bản không quen biết nguyên thân thừa tướng.
Muốn bắt chước một người, nếu như có thể tiếp nhận kí ức của người đó, cũng không phải một chuyện quá mất sức.
Mà hắn lại không thể nhớ được gì.
Muốn bắt chước một người, nếu như có nhiều nguồn tin, cũng không phải một chuyện quá gian nan.
Nhưng mà hắn chỉ có một quyển nhật ký, là ký sử phạm tội của thừa tướng đại nhân.
......thật khổ a.
Hạ Lan Chi nhịn không được vì chính mình đau lòng, còn chưa từng nghe thấy ai xuyên không phải khổ như vậy.
Quả thực chính là khổ hơn cả chiến đấu cơ trung.
Sau này hẳn là có thể để nguyên thân thừa tướng làm một câu nói thương hiệu cho mì ăn liền, sau đó dùng để quảng cáo "Có người bắt chước mặt ta, còn có người bắt chước thói quen của ta, nhưng cho dù ngươi là người xuyên không cũng không bắt chước được vị của ta......"
Nghĩ vậy Hạ Lan Chi lại nhịn không được ở trong lòng yên