Lãng nhật tình không, gió thu hiên ngang.
Thổi nhiệt khí vào vận mệnh u ám, chớp mắt một biến đổi lớn đã lặng yên phát sinh.
Thiếu niên mặc một thân hắc y gầy yếu chớp chớp mắt, hai tay nhỏ nắm chặt chạc cây, hai chân kẹp thân cây, vẫn không nhúc nhích.
[chạc cây: chỗ cành cây chẻ làm nhiều nhánh]
Phía sau, dưới tàng cây, một đám con nít ầm ĩ vờn quanh bên tai hắn.
Nếu nhìn kỹ nhất định có thể phát hiện, hai chân thiếu niên đang hơi hơi run lên.
Mọi người chỉ cho rằng hắn đã sợ đến mức không dám động đậy, cả đám sôi nổi che miệng cười trộm.
Một bé gái cất giọng hỏi hắn: "Làm sao vậy? A Dư?"
A Dư? Là đang kêu hắn?
Ngay sau đó, giọng nam có chút thô vọng lên: "Mau bò đi!"
Đoạn Hành Dư chớp chớp mắt, ban đầu đôi mắt còn tàn lưu một tia sợ hãi thì bây giờ đã biến mất hầu như không còn, thay vào đó là sự bình tĩnh như hàn đàm chưa từng nổi lên gợn sóng.
Nhìn kỹ sẽ thấy nó còn mang theo một chút bực bội.
Đoạn Hành Dư trong lòng cũng không quá bình tĩnh, hắn dường như mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, giờ phút này đầu óc còn hơi căng mà.
Tình trạng trước mắt càng làm hắn đau đầu, ai có thể nói cho hắn, hắn đang không có việc gì vì sao lại muốn bò lên cây?
Còn có một đám hài tử náo nhiệt đứng xem dưới tàng cây này là ai?
Từ từ...!Tiểu hài tử?
"Đoạn Hành Dư, ngươi đang làm gì đấy?!"
Đoạn Hành Dư nghe được giọng nam vừa thô vừa khàn lần nữa từ dưới tàng cây truyền lên, hắn liền ôm cây đi xuống xem.
Đến khi vừa nhìn được cảnh tượng xung quanh, hắn hoàn toàn thanh tỉnh...!Lại cũng hỗn độn...
Một đám hài tử ăn mặc cổ trang.
Đóng giả nhân vật?
Nhưng nhìn cũng rất thật?
Ý thức dần dần thu hồi, trong đầu Đoạn Dư Hành dừng lại ở ký ức cuối cùng về một cái chiêu bài treo lên cây mây, phía trên viết bốn chữ to "Mộng tình nhân gian".
Đoạn Hành Dư là người vừa kết thúc đời học sinh cấp ba, thật vất vả chịu đựng qua kỳ thi đại học, liền cùng vài hồ bằng cẩu hữu hẹn đi chơi.
Để tìm kiếm sự kích thích, cả bọn cùng vào một ngôi nhà có bề ngoài cũ nát, bên trong nhà toát ra một cổ hơi thở thần bí.
Nhưng hắn nhớ rõ bọn họ không chơi loại kịch bản có bối cảnh cổ đại, dù thế thì cũng tuyệt đối không thể thật như vậy.
Hắn càng cảm thấy đau đầu, đang muốn nói gì đó, đám tiểu hài tử dưới tàng cây lại sôi nổi nhìn về phía khác, dường như bị thứ gì mới mẻ thu hút.
Này...
Hắn vẫn còn ở trên cây đấy...
Có thể có người nào tới quan tâm một chút không?
Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ "Này" một tiếng, ánh mắt dời theo hướng nhóm tiểu hài tử nhìn, lại bởi vì lá cây âm u che đậy tầm mắt làm hắn không thấy rõ người, chỉ có thể nhìn thấy một mảng vạt áo màu xanh.
Cách đó không xa một tiểu công tử phấn điêu ngọc trác đang lườm to mắt nhìn người trên cây.
Xiêm y trên người hắn là tơ lụa tốt nhất, ở cổ áo hướng ra ngoài là một đóa hải đường trắng, viền cổ áo may bằng đường chỉ vàng, đi xuống xuống là hoa văn tố nhã trúc diệp, bên hông cột một túi gấm màu xanh đen.
Không giống những hài đồng xung quanh, hoặc búi tóc củ tỏi, hoặc thả tóc xõa, người này đầu tóc đen nhánh cột cao lại thành một bó, băng dây màu xanh đồng dạng với xiêm y dùng để vấn tóc, thoạt nhìn vừa tuấn nhã vừa đĩnh bạt.
Những hài đồng này đều tinh mắt, thấy hắn quần áo lịch sự tao nhã lại mang khí chất trác tuyệt, không giống con cháu gia đình bình thường, liền sôi nổi đi qua vây quanh, tò mò đánh giá hắn.
"Ngươi là ai? Như thế nào chưa gặp qua bao giờ?" Có một tiểu hài tử chỉ vào hắn hỏi.
Bị vây quanh bởi một đám tiểu hài tử tựa hồ làm hắn có chút khẩn trương, mấy cánh tay nhỏ chỉ rối rắm khắp chỗ, răng trắng cắn môi dưới, lại không nói một lời.
"A! Ta đã biết!" Một nam hài bừng tỉnh đại ngộ, "Hắn nhất định là Cửu hoàng tử! Cha ta nói hắn hôm nay sẽ đi theo Thái tử tìm Đoạn Hầu."
"Thật vậy chăng?"
Những người đó có chút kinh hỉ, tiện đà hưng phấn lên, sôi nổi châu đầu ghé tai nghị luận, bỗng người cao hơn thiếu niên một chút trực tiếp hỏi một câu khác.
Chính là người vừa rồi ở phía dưới thúc giục Đoạn Hành Dư leo cây, hắn là ca ca cùng cha khác mẹ của Đoạn Hành Dư - Đoạn Hành Khâm.
Bởi vì tuổi tác của hắn lớn hơn so với đám hài tử này, lại là đích trưởng tử của Đoạn Hầu gia, hiển nhiên là được tâng bốc hơn chút.
Người nọ chưa từng thấy Cửu hoàng tử bao giờ, lúc này cũng không chắc chắn lắm.
Trong đầu Đoạn Hành Dư loạn thành một đoàn chỉ có thể nghe được thanh âm bọn họ lẩm nhẩm, đến nỗi bọn họ đang nói cái gì hắn đều không nghe rõ.
Hắn nghĩ, cầu người không bằng cầu mình, vẫn là tự mình đi xuống thực tế hơn một chút.
Thấy Đoạn Hành Khâm do dự không trả lời, liền có người lớn tiếng hỏi ngược lại Đoạn Hành Dư trên cây, "Đoạn Hành Dư, hắn thật là Cửu hoàng tử sao? Ngươi ở nhà đã gặp qua hắn rồi?"
Đang lúc hắn muốn bò xuống liền bị một đạo thanh âm bất thình lình làm cho kinh ngạc, hắn nhẹ buông tay, giây tiếp theo, người liền choáng váng mà nằm ở trên đất.
Lúc rơi xuống đất, hắn rõ ràng vẫn còn ý thức, chẳng qua đôi mắt thế nào cũng không mở ra được, chỉ tựa hồ ở thời điểm nhắm mắt thấy được góc áo màu xanh, mặt hắn đụng phải lớp áo vải mềm mại mà có chút lạnh lẽo.
Đoạn Hành Dư rốt cuộc mất đi ý thức.
*
Thời điểm hắn nhận lại được ý thức thì hắn đã nằm ở một gian phòng rộng thoáng, ngoài phòng thấp thoáng ánh sáng do bóng người di chuyển.
"Khụ khụ khụ..."
"Hầu gia, nhị công tử tỉnh!"
Đoạn Hành Dư nằm trên giường, đôi mắt không chớp, vẻ mặt bình tĩnh chăm chú nhìn vào hoa văn điêu khắc chim chóc cỏ cây trên giường, chỉ cảm thấy dưới thân là đệm mềm, so với đệm cao su ở nhà hắn còn mềm hơn...
Bên tai truyền đến một đạo thanh âm bình tĩnh, trong đó lại có thể nghe ra vào phần nôn nóng, "Diêm đại phu, mau xem qua hắn."
Hắn vẫn cứ trợn tròn mắt, cảm giác được có người đang xem xét