Không đợi đến khi Tạ Thời Quyết trả lời, bàn hắn bị người khác đạp một cái, khiến ghế ngồi chấn động, Tạ Thời Quyết hoảng sợ, xoa cằm nhảy dựng lên, "Khâu Hoành Tranh, ngươi làm cái gì vậy?"
Đầu sỏ gây tội nhìn chằm chằm Đoạn Hành Dư, ánh mắt không tốt, dường như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
Đoạn Hành Dư đứng lên, không lấy một tia sợ hãi đón nhận ánh mắt của đối phương, tuy Đoạn Hành Dư so với y gầy hơn một chút, nhưng lại cao hơn người ta vài phần, tổng quan khí thế cũng không yếu.
Hai người cuối cùng cũng không xảy ra xung đột, ngay cả lời nói cũng không nói một câu, phu tử liền vào lớp.
Phu tử ném một xấp giấy lên bàn, "Hôm nay lớp vậy mà có vẻ náo nhiệt, Khâu Hoành Tranh, Đoạn Hành Dư, Tạ Thời Quyết, đứng làm cái gì? Diễn tạp kỹ?"
Khâu Hoành Tranh không tình nguyện trở về chỗ ngồi, thấy thế, Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết cũng cùng nhau ngồi xuống.
"Hôm qua đã phê xong sách luận các ngươi viết."
Phu tử tại Quốc Tử Giám đều là người học rộng biết nhiều, cũng không chỉ chuyên dạy một môn, cho nên phê bài sửa bài đều là tổng hợp từ ý kiến của nhiều phu tử khác nhau.
Hôm nay bọn hắn được học vị phu tử già nhất - Vương phu tử, nhưng lại là người được học sinh yêu thích nhất, bởi vì y không nghiêm khắc, lại thích chơi đùa, mọi người đều gọi hắn lão cứng đầu, hắn sờ sờ râu, lộ ra một bộ dáng cao thâm khó dò, "Đoán xem lần này ai được hạng nhất?"
"Cửu~ hoàng~ tử~" mỗi lần hỏi vấn đề này, bọn học sinh cũng chỉ nghĩ được cái cái tên này, lần nào cũng là hắn, mọi người thật chẳng muốn mở miệng, nhưng vì phải tôn kính phu tử, lại không thể không phối hợp.
"Cái gì mà Cửu hoàng tử, ta đã nói nhiều lần rồi, ở Quốc Tử Giám, mọi người đều là học sinh, nơi này chỉ có Tạ Thời Quyết, không có Cửu hoàng tử."
"Vâng~~~" mọi người kéo dài âm thanh đáp có lệ, kỳ thật cũng không có để trong lòng, tuy rằng quy định Quốc Tử Giám thân phận học sinh ở đây là bình đẳng, nhưng hoàng tử quy chung vẫn là hoàng tử.
"Đúng, lần này Tạ Thời Quyết thật sự đứng hàng đầu, nhưng bên cạnh đó còn có người có thứ hạng trên hắn." Phu tử cố tình ra vẻ thần bí.
Quốc Tử Giám có quy định, những thứ hạng khác thì bao nhiêu cái cũng được, nhưng hạng nhất chỉ có thể có một, vì vậy nếu có trường hợp nhiều người cạnh tranh sẽ phải phân cao thấp.
"Cái gì?"
"Cư nhiên không phải Cửu hoàng tử?"
"Khụ khụ." Lão cứng đầu thanh thanh giọng nói, "Lần này quyết sách luận của Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết đều đứng đầu, ta cùng các phu tử đã cùng nhau thương nghị, quyết định Đoạn Hành Dư đứng nhất."
Trong phòng tức khắc một mảnh yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, liền có người khe khẽ nói nhỏ.
Thái Vũ Quân có chút kích động, ngồi cách mấy người còn muốn cùng hắn chia sẻ cảm xúc hưng phấn, "Tiểu Dư! Ngươi được hạng nhất!"
Rốt cuộc cũng có người thắng Tạ Thời Quyết, việc này so với việc tự thân Thái Vũ Quân được hạng nhất còn làm người ta cao hứng hơn!
"Chúc mừng!" Tạ Thời Quyết dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, sau đó mọi người cũng vỗ tay theo.
Đoạn Hành Dư cũng cả kinh, hắn chỉ học thường thường, từ trước tới giờ vẫn chưa từng đạt tới hạng nhất, trước kia viết văn nghị luận đều nhờ vào khả năng nói đặc biệt nhiều của mình, sàng qua sàng lại là viết đủ số từ, nhưng không đến mức đạt được điểm cao.
Lão cứng đầu giải thích vì sao hắn có thể đạt hạng nhất, "Cách hành văn trong sách luận của Đoạn Hành Dư không hẳn quá tốt, nhưng thắng ở quan điểm độc đáo mới mẻ, rất khó để nghĩ ra, sách luận thì ai cũng có thể viết, nhưng có thể chân chính đưa ra những phương pháp mới mẻ có thể giải quyết lại vô cùng khan hiếm.
Sau một hồi thương nghị các phu tử đều cảm thấy nên để ngươi ở hạng nhất, lấy điều này làm cơ sở khích lệ, hy vọng tương lai ngươi có thể tiếp tục phát huy."
Nói như thế liền có thể lý giải, là do hắn đã được tiếp thu những quan điểm ở hiện đại, nên hiện tại dễ dàng viết ra những luận điểm độc đáo mới mẻ.
"Hơn nữa..." Lão cứng đầu tiếp tục nói, "Điều đáng nói nhất là, chữ viết của Hành Dư cực kỳ tốt, có thể nhìn ra được thái độ hắn thập phần đoan chính, tục ngữ nói nét chữ nết người, Hành Dư như vậy, nhưng cũng có người chữ viết cùng ngoại hình lại khác nhau một trời một vực, đúng không, Tạ Thời Quyết?"
Tạ Thời Quyết cười nói, "Đa tạ phu tử khen ta lớn lên đẹp mã."
Hắn vừa nói ra lời này, học sinh xung quanh liền muốn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, đều nghẹn đến mức vất vả.
Lão cứng đầu trừng đôi mắt, râu run lên, lại nói câu, "Hiện tại ta đang khen ngươi sao?"
Bộ dạng này của hắn thập phần buồn cười, mọi người không nhịn được ôm bụng cười to.
Đoạn Hành Dư có chút chột dạ, không phải hắn yêu thích học tập, chỉ là hoạt động duy nhất mà hắn có thể trông nghiêm túc một chút khi đi học chính là luyện chữ.
Hắn đi lên nhận lại bài, thời điểm đi xuống thấy Tạ Thời Quyết hướng về phía mình cười cười.
"Cho ta xem."
"Tiểu Dư, ta muốn xem!"
Âm thanh của Tạ Thời Quyết cùng Thái Vũ Quân tựa hồ đồng thời vang lên, cùng lúc đó, Tạ Thời Quyết quay đầu lại hung tợn trừng mắt Thái Vũ Quân.
Thái Vũ Quân tức khắc nghe theo, "Được được được, ngươi xem ngươi xem."
Đoạn Hành Dư nhớ tới lúc trước Tạ Thời Quyết đưa bài của hắn cho mình xem đầu tiên, vì thế hắn cũng tự đưa sách luận đặt trên bàn Tạ Thời Quyết.
Tạ Thời Quyết cũng không hiểu trong não chứa cái gì, chỉ biết hiện giờ sách luận đang trên tay mình, hắn đắc ý liếc nhìn Thái Vũ Quân một cái, rồi mới cúi đầu xem bài của Đoạn Hành Dư.
Người sau thấy hắn chuyên tâm xem sách luận liền trộm ném hắn một cái nhìn khinh thường.
*
Đoạn Hành Dư mới từ trong phòng đi ra, liền đụng phải một người, thân hình người nọ rắn chắc, Đoạn Hành Dư đụng một chút, suýt nữa bị quăng ngã, cũng may y theo bản năng ôm lấy hắn.
Một tay Khâu Hoành Tranh ôm được hết vòng eo của Đoạn Hành Dư, sau khi thấy rõ người, hắn đột nhiên đem y đẩy ra ngoài.
Đoạn Hành Dư sau khi thấy rõ là ai thì trong lòng đã có chuẩn bị, liền chỉ lùi ra sau mấy bước, vẫn không té ngã.
Đoạn Hành Dư nhìn đối phương đỏ mặt, hắn biết, ngày ấy sau khi rời Ly cư, chỉ sợ trong lòng Khâu Hoành Tranh vẫn không thoải mái, có vẻ không dễ gì cho qua.
Hắn cũng định giải quyết chuyện phiền toái này cho xong, có thể dùng lời nói thì