Đã nhiều ngày, trong lòng Đoạn Hành Dư cảm thấy rất khác thường.
Trừ bỏ Tạ Thời Quyết mỗi lần chạm mặt hắn đều làm bộ không thấy, cố tình đi đường vòng, Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội cũng không biết mâu thuẫn gì, hai người đã vài ngày không nói chuyện với nhau.
Tuy nhiên hắn cùng Khâu Hoành Tranh lại trở nên quen thuộc hơn nhiều, cơ hồ mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm trưa.
Đoạn Hành Dư đã từng lén lút hỏi qua Thái Vũ Quân vài lần, nhưng đều bị y che che giấu giấu, mơ hồ cho qua chuyện.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Hôm nay, Đoạn Hành Dư, Thái Vũ Quân cùng Khâu Hoành Tranh ba người cùng ngồi một bàn ăn cơm trưa, Khâu Hoành Tranh liền cảm thấy có điểm không thích hợp.
"Thái Vũ Quân, sao mấy ngày nay không thấy ngươi cùng Lâu Tri Muội cùng nhau ăn cơm, ta thấy cũng đã vài ngày hai ngươi không nói chuyện với nhau?"
Thái Vũ Quân tiếp tục cúi đầu lùa cơm, rầu rĩ nói, "Không có gì."
Đoạn Hành Dư buông bát cơm, nghiêm mặt nói, "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Các ngươi cãi nhau sao?"
"Không có." Thái Vũ Quân lộ vẻ mặt khó xử, hướng khắp nơi nhìn nhìn, sau đó có chút thất vọng mà thở dài, "Ta...!còn phải đang nghĩ lại...!Thôi đừng nói cái này.
Tạ Thời Quyết đâu? Sao đã nhiều ngày cũng không thấy ngươi với hắn đi cùng nhau? Rồi vì sao ngươi lại dính đến Tiểu Dư thành một khối?"
"Ngươi nói bậy gì đó?" Khâu Hoành Tranh đỏ mặt, liếc mắt nhìn Đoạn Hành Dư, đối phương lại chỉ lo cúi đầu ăn cơm, đắm chìm vào suy nghĩ của riêng, vẫn chưa tiếp lời Thái Vũ Quân, "Ta...!Gần đây tâm tình hắn tựa hồ không tốt lắm, ta đã hỏi qua hắn, hắn lại không chịu nói."
Thái Vũ Quân nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Lại nói tiếp hắn hiện tại cũng không trêu cợt ngươi?"
Đoạn Hành Dư vẫn như cũ rũ mắt ăn cơm, "Ừm."
"Vậy thì thật tốt, không phải ngươi luôn cảm thấy hắn phiền phức sao?"
"..." Đoạn Hành Dư buông đũa xuống.
"Có lẽ vậy."
Buổi học chiều là môn học ngoài trời, mấy người ăn cơm xong liền lảo đảo lắc lư, gần giờ vào học mới chạy đến sân huấn luyện.
Môn học này là bắn cung, giống với cưỡi ngựa đều ghép cặp hai người thành một tổ đội.
Đám học sinh tới trước đang chà lau cung tiễn, Thái Vũ Quân do dự, "Tiểu Dư, hay lần này ngươi cùng ta thành một đợi đi, có thể không?"
Khâu Hoành Tranh ở một bên nói, "Thôi đi, môn này công phu của ngươi chỉ hạng ba, vẫn nên để dạy Hành Dư đi."
[Tác giả miêu tả khả năng của Thái Vũ Quân ở môn bắn cung là "bính đẳng", Bính ở vị trí thứ ba trong Thiên can]
"..." Thái Vũ Quân vô lực phản bác, hắn nhìn Lâu Tri Muội ở bên kia đang cẩn thận chà lau cung tên thật lâu, cắn chặt răng, cuối cùng hạ quyết định đi đến chỗ y.
Khâu Hoành Tranh nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Ngươi cùng ta thành một tổ đi, để ta đi tống cổ tên đồng đội của ta."
Đoạn Hành Dư nói, "Không cần, để ta tìm người khác đi."
Đoạn Hành Dư nhìn xung quanh, tìm kiếm thân ảnh Tạ Thời Quyết, sau lại dò hỏi tiên sinh dạy bắn cung mới biết được y một mình luyện ở sân tập khác.
Trong lòng hắn nhất thời căng thẳng, cũng không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy thực khẩn trương.
Hắn hít sâu một hơi, liền đi tìm người.
Tạ Thời Quyết đang kéo cung tên, một mũi tên này trúng ngay hồng tâm.
Đoạn Hành Dư đến gần, lấy một mũi tên đưa y.
Đối phương không có tiếp nhận, tự mình nhặt một mũi tên khác giương cung, liền bắn trật.
"..." Đoạn Hành Dư thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, "Ngươi còn giận sao?"
Hắn lại bắn một mũi tên nữa, lần này trực tiếp bắn lên trời, "Ta giận cái gì? Ta có cái gì mà phải giận?"
Lại đi lấy thêm mũi tên, Đoạn Hành Dư duỗi tay chặn đứng đối phương, "Ngày ấy Vũ Quân uống say, sợ trở về sẽ bị mắng, cho nên mới ở lại phòng ta."
Tuy nhiệm vụ của hắn là phải phá hư Tạ Thời Quyết cùng Thái Vũ Quân, nhưng Tạ Thời Quyết có vẻ đối với chuyện này rất để ý, hắn đành phải giải thích một phen.
Tạ Thời Quyết trầm mặc.
Đoạn Hành Dư thở dài, cơ hồ không ôm hy vọng hỏi, "Phu tử nói sẽ tổ chức đi đá cầu, ta chưa từng chơi đá cầu, ngươi có thể dạy ta không?"
Hắn tiếp tục nói, "Nếu ngươi chịu dạy...!Hậu viện nhà ta có một mảnh vườn, ngày thường không có người đi qua, chúng ta có thể đến đó luyện."
"Ta đã nói qua với nương, cho nên ngươi không cần trèo tường vào, về sau cũng không cần."
Nghe thế, Tạ Thời Quyết rõ ràng sửng sốt, rồi lại giả vờ không có việc gì, còn muốn lướt qua tay hắn cầm lấy mũi tên.
Đoạn Hành Dư quýnh lên, bắt được tay hắn, "Ngươi có đang nghe ta nói không?"
"Nghe được." Tạ Thời Quyết cúi đầu nhìn cái tay bị đối phương bắt lấy, giữ kín như bưng nói, "Không phải muốn học bắn tên sao, ta dạy."
Hắn đem cung nhét vào tay Đoạn Hành Dư, người sau cầm cung, có chút không biết làm sao.
Tạ Thời Quyết di chuyển về sau hắn, Đoạn Hành Dư lập tức dựa vào tư thế lúc nãy nhìn được mà làm theo.
"Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, giơ cánh tay lên, hai vai thả lỏng trầm xuống."
"Tư thế bắn cung có sáu điều cấm kỵ, không thể rụt cổ, lộ cánh tay, khom lưng.
Cũng không được dồn phía trước, ngửa ra sau, ưỡn ngực." Tạ Thời Quyết duỗi tay nắm lấy eo y chỉnh thẳng lưng, rồi từ phía sau bao phủ lên người đối phương, đôi tay nắm lấy tay y.
Tay Đoạn Hành Dư run lên, dùng sức nắm chặt tay cầm cung cùng mũi tên.
"Đừng nhúc nhích, chuyên tâm nhìn." Thanh âm Tạ Thời Quyết ở bên tai hắn, "Muốn trúng bia thân thể phải thẳng, bình thản dùng sức, cầm cung nhắm mũi tên thong dong." Hắn ghé mắt nhìn Đoạn Hành Dư một chút, "Không cần quá khẩn trương."
Nghe lời y nói, cánh tay Đoạn Hành Dư làm theo động tác được hướng dẫn.
Cung đã lên dây, mũi tên bắn ra, "vèo" một tiếng, trúng ngay giữa hồng tâm.
Đoạn Hành Dư cảm giác được hơi thở của Tạ Thời Quyết bên tai mình, thân thể tức khắc có chút cứng đờ.
"Lợi hại thật." Tạ Thời Quyết buông tay ra, có chừng mực lùi về phía sau một bước.
Mả cha chúng mày bọn truyenhdx.com, sstruyen.com, sstruyen.vn và bọn cùng tên app nhưng.vn đã reup lại còn tự chỉnh credit.
Chúc lũ vượn người quý hiếm chúng mày hạnh phúc với bộ não to bằng cục trĩ dưới đít mày.
"Vậy ngươi không còn tức giận nữa phải không?"
Tạ Thời Quyết khoanh tay trước ngực, "Ngươi nghe lời liền không tức giận."
Tạ Thời Quyết chính là người như vậy, chỉ cần y hướng đến hắn gần một bước, hắn có thể cho y toàn bộ thế giới hắn có, chỉ cần là y.
Cũng chỉ có thể là y.
Đã nhận định là người, là ngoại lệ, là hết thảy dịu dàng của hắn.
Huống hồ, mấy ngày này không được cùng Đoạn Hành Dư nói chuyện, trong lòng hắn lại vô cùng ủy khuất khó chịu.
Đoạn Hành Dư im lặng, cũng cảm thấy chính mình đã dò được đến tính nết của người này, người này mặt ngoài thoạt nhìn như một lão hổ, nhưng thực tế lại là chú mèo con, không chiều hắn hắn liền xù lông.
Nhưng chỉ cần vuốt vuốt lông cho hắn, sẽ lại trở nên dịu ngoan.
Chẳng qua, riêng chuyện của Thái Vũ Quân, hắn nhất định phải cùng y đối nghịch...
"Ngẩn người làm gì?" Tạ Thời Quyết nghiêng đầu nhìn hắn, "Không cho ngươi giữ người qua đêm trong phòng, cũng không cho người ngủ lại nhà người khác, nghe được không?"
"..." Tâm tư Đoạn Hành Dư nghĩ không những sợ Thái Vũ Quân ngủ lại nhà hắn, còn sợ cả hắn qua nhà Thái Vũ Quân ngủ sao? Còn cố tình quanh lòng vòng, Đoạn Hành Dư tức khắc cảm thấy rất có ý tứ.
Hắn gật gật đầu,