EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư nhìn trong chén xuất hiện một con tôm, ngón tay cầm chén dùng sức thêm vài phần, sau đó bắt đầu phát ngốc.
Thấy y không cự tuyệt, Tạ Thời Quyết lại gắp cho hắn một khối thịt, "Cái này ăn ngon, ngươi nếm thử đi."
Nhắm rồi gắp thêm vài miếng thức ăn, nhìn y một chút một chút ăn xong, trong lòng Tạ Thời Quyết càng ngày càng thỏa mãn, gắp thức ăn càng hăng say.
"Tạ Thời Quyết." Tạ Cẩn Duẫn kêu hắn, "Tự mình ăn."
Thịt trong chén đã cao tạo thành một núi nhỏ, cuối cùng bởi vì một viên thịt trong tay Tạ Thời Quyết run một chút, liền lăn xuống bàn.
"Phụt..." Tần Khải Lan buồn cười, khụ một tiếng khôi phục lại thần sắc tự nhiên, "Ừm, trong chén Tiểu Dư đã có nhiều như vậy, đừng gắp nữa.
Mau thừa dịp nóng mà ăn đi."
Đoạn Hành Dư nhìn trong chén đã thành núi, trong lòng không nhịn được thở dài, hắn đã muốn ngăn y, rồi lại e ngại Tạ Cẩn Duẫn có ở đây.
Người bên cạnh thật sự liền cố ăn cơm, chỉ là vẫn còn trộm liếc hắn một cái.
Tất cả mọi việc đều được Tạ Cẩn Duẫn nhìn vào mắt.
Bữa cơm qua đi, Đoạn Hành Dư đi nghỉ trưa trước.
Lần này hắn được an bài một viện riêng, hắn cũng cảm thấy nên như vậy, một mình nằm trên chiếc giường mềm mại, lại khiến hắn khó có thể đi vào giấc ngủ.
*
"Không có tiền đồ, dặn dò lúc trước ngươi đã quên hết rồi sao? Tạ Cẩn Duẫn ghét bỏ mà nhìn tiểu chất nhi.
Tạ Thời Quyết có chút ngượng ngùng, vương thúc dạy hắn không thể đối với một người quá tốt, phải lạt mềm buộc chặt, mới có thể khiến họ thực tủy biết vị, nhưng hắn vừa thấy người nọ đến thì bài học gì cũng quên, chỉ muốn đối tốt với người đó, muốn đem tất thảy thứ tốt về cho y.
Tần Khải Lan cười nói, "Tiểu hài tử ở chung đâu phải yêu cầu nhiều thứ loanh quanh lòng vòng? Thời Quyết đã có tâm như vậy, Tiểu Dư nhất định có thể cảm nhận được."
"Bất quá vương thúc ngươi nói cũng có chỗ đúng, chớ nên nóng vội, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện quá phận, nóng vội sẽ không ăn nổi đậu hũ nóng, ngươi hiểu chứ?"
"Vâng, ta biết, cho nên lần này ta không để hắn ngủ chung một phòng với ta..." Lời này hắn nói ra làm người nghe thấy được vài phần ủy khuất trong đó.
Tần Khải Lan cười lắc lắc đầu, ngoài miệng lại nói, "Ừm, vậy chúng ta đi trước nhé? Mấy ngày này các ngươi ở chung thật tốt, đừng cãi nhau, thật sự có cãi nhau thì cũng đừng đánh nhau, biết chưa?"
"Các ngươi định đi đâu?"
Tần Khải Lan hướng Tạ Cẩn Duẫn vươn tay, người sau tự nhiên dắt tay hắn, "Trước đó vài ngày đã cho người tu sửa lại vương phủ, cũng muốn trở về nhìn xem."
Trừ cái này ra, bọn họ còn muốn để hai đứa nhỏ có cơ hội sáng tạo.
Có trưởng bối ở lại, sẽ kéo chân hai đứa.
*
Đoạn Hành Dư ngủ không tốt lắm, thật vất vả mới hôn hôn trầm trầm vào giấc ngủ, vậy mà lại gặp ác mộng, mơ thấy lỗ tai bị một đồ vật ấm áp nào đó đụng vào, làm hắn nhớ tới tay Tạ Thời Quyết.
Nhưng lại đột nhiên phát giác có người cắn lỗ tai hắn, vừa ấm áp, vừa mềm mại, vừa ướt dầm dề bao vây lấy hắn.
Giấc mơ này đối với hắn đương nhiên là ác mộng...
Hắn bừng tỉnh, bên cạnh không hề có một người, là mơ.
Hắn che đi lỗ tai, nghe tim đập như tiếng sấm, đầu mùa đông sau giờ ngọ thở ra một ngụm khí.
[Giờ ngọ: Từ 11 giờ đến 13 giờ trong ngày]
"Công tử? Công tử tỉnh rồi sao? Điện hạ đang chờ ngài ở thư phòng."
Đoạn Hành Dư sửa sang lại ống tay áo trước khi ra ngoài, đem đóa hải đường thêu ở mặt áo giấu vào trong, sau đó Tiểu Đình bưng nước ấm rửa mặt vào.
Đi đến thư phòng thì phải qua hậu viện, Đoạn Hành Dư nhìn thoáng chút khi đi ngang qua, bên trong đã được thu thập, khôi phục lại dáng vẻ không dính một hạt bụi, đến một ngọn nến cũng không dư lại, phảng phất như khung cảnh ngày ấy chưa hề tồn tại.
Tiểu Đình tuy nhỏ, nhưng cũng nhanh nhạy, đưa Đoạn Hành Dư đến trước cửa thư phòng xong liền chạy đi.
Tạ Thời Quyết cuối cùng vẫn đem những thứ đồ phức tạp trong thư phòng dọn đi, hắn đoan đoan chính chính ngồi ở trước án thư, bút lông tự nhiên du tẩu trên trang giấy.
Tự tin lại tiêu sái.
Đoạn Hành Dư đến gần, mới phát hiện...!người này đang viết cái gì đây?
"Ngươi đã đến rồi?" Tạ Thời Quyết buông bút lông, đưa tờ giấy như hiến vật sang quý lên, cho y xem.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như bò chó.
Khó có thể tưởng tượng ra một hoàng tử như hắn lại không ngoan ngoãn luyện chữ...!Đoạn Hành Dư nhịn không được thở dài.
Người nọ lại cố tình không cảm thấy ngượng ngùng, vô cùng thản nhiên nói, "Ta từ trước đến nay luôn kém cỏi trong việc viết thư pháp, phụ hoàng cũng nói ta rất nhiều, hắn đã nói sẽ kiểm nghiệm thành quả vào ngày ăn tết, cho nên ngươi phải dạy ta thật tốt."
"Không thể bỏ dở giữa chừng."
"Đã biết."
Ngày xưa thời tiểu học Đoạn Hành Dư không nghe giảng bài, lại thích quấy rối, để hắn không quấy rầy những bạn học khác, chủ nhiệm lớp còn cố ý mua bảng chữ mẫu cho hắn, để hắn luyện chữ.
Lúc sau Đoạn Hành Dư càng viết càng cảm thấy thú vị, liền tiếp tục luyện tập, đem bảng chữ mẫu chủ nhiệm lớp mua viết một lần, rồi lại chính mình bỏ tiền mua.
Luyện viết bằng bút bình thường từ nhỏ đến sơ trung, sau đó không còn thỏa mãn nữa, liền nổi lên hứng thú luyện viết bút lông.
Cái khác thì hắn không biết, chỉ biết Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng, liền mua bảng chữ mẫu của hắn viết lại.
Hắn cũng chưa từng nghiên cứu nhiều, chỉ là viết theo, viết nhiều liền giống hệt như bảng chữ mẫu.
Hắn không học qua lớp thư pháp bài bản, cũng không biết phải dạy thế nào, chỉ dạy theo cách suy nghĩ của bản thân.
Ở trong nhà có Lan Đình tập tự, hắn liền viết hết đầu đuôi xuống, định trước tiên để Tạ Thời Quyết học theo viết lại.
[Lan Đình tập tự: Là tác phẩm nổi tiếng nhất của Vương Hy Chi, được viết vào năm Vĩnh Hòa thứ 9 đời Tấn Mục Đế, tức năm 353 Tây lịch]
Tạ Thời Quyết vừa tiếp nhận, hai mắt tức khắc sáng ngời.
Đoạn Hành Dư biết hắn muốn nói gì, liền đánh đòn phủ đầu, "Không phải ta viết, chỉ tùy tiện sao chép lại, trước mắt ngươi viết lại đi."
Hắn để Lan Đình tập tự lót phía dưới giấy tuyên thành, "Không cần phải giống hoàn toàn, chỉ cần viết ra hình dáng đại khái là được, phải để ngươi tự viết ra nét đã."
"...À" Tạ Thời Quyết bĩu môi, rốt cuộc vẫn nghiêm túc viết lại.
Cây bút trong tay Tạ Thời Quyết dựng thẳng đĩnh bạt, bàn tay cầm bút không dám thả lỏng viết ra từng nét, dù tay run viết lỗi cũng cố chấp tiếp tục vung bút, một hai phải đem tất cả nét viết của Đoạn Hành Dư che lại hết.
Viết được nửa tờ giấy, phía trên đã tràn đầy một đống nét mực, Đoạn Hành Dư nhìn không được, cố tình vẫn xem người này hạ mi viết thập phần nghiêm túc, lại không đành lòng trách móc nặng nề.
Hắn khẽ than thở.
Tạ Thời Quyết hạ tay một chút, mực nước lại văng thành một mảnh, hắn nghiêng đầu nhìn một hồi, cuối cùng bản thân cũng có chút giống như ngượng ngùng, dứt khoát đổi một tờ giấy khác, đặt ở mặt trên.
Hắn giật giật ống tay áo, thấp giọng oán giận, "Ta