EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư khó khăn tháo xuống ngọc quyết tùy thân mang theo mấy chục năm, đến khi nắm ở trong tay, yết hầu có chút run rẩy, "Ta muốn tự mình đưa cho hắn."
"Ngươi còn muốn làm hắn thương tâm? Ngươi lấy cớ thành thân để cự tuyệt hắn, vì sao lại phải đi trêu chọc hắn lần nữa?"
Nghe được tin đối phương sẽ thành thân sau Tết Thượng Tị bảy ngày, Tạ Thời Quyết ở trên giường bệnh vẫn luôn lưu ý từng khắc một, nhưng vẫn không nghe được tin tức thành thân của người nọ.
Nghĩ tới nghĩ lui liền cho rằng y vụng về lấy cớ cự tuyệt mình.
Rõ ràng sự thật dễ bị chọc thủng như vậy, nhưng y vẫn muốn nói dối.
Vừa nhẫn tâm lại quyết tuyệt.
Đoạn Hành Dư kinh ngạc, "Cái gì thành thân?"
"Hiện tại chuyện đã xảy ra như vậy mà ngươi còn muốn nói dối?"
"Ta không có..." Hắn biết nhất định đã có chỗ nào đó xảy ra sai lầm rồi.
Nghe Thái Tử khăng khăng lên án, hắn mới biết đã có chuyện gì xảy ra, trên tay hắn nắm hai khối ngọc bỗng cảm thấy lạnh băng đến cực điểm.
Cho nên, Tạ Thời Quyết đã trải qua cái gì, cõi lòng đầy hy vọng mà mang theo ngọc khuynh tâm đến tìm hắn, cuối cùng lại nhận được tin người mình yêu muốn thành thân.
Một tháng này, hắn đã phải trải qua như thế nào?
"Ta đến tìm hắn.
Nhưng hắn lại không muốn gặp ta."
Thái Tử bừng tỉnh đại ngộ, "Đứa nhỏ Tiểu Thụy này từ nhỏ đã đi theo bên người Tạ Thời Quyết hầu hạ hắn, nên có chút tùy hứng...!Ta biết rồi."
Nguyên lại thiếu niên kia chính là Tiểu Thụy trong miệng Tiểu Đình.
Đoạn Hành Dư không muốn đem ngọc quyết giao cho Thái tử, "Thái Tử điện hạ, khẩn cầu ngài cho ta thêm một ngày nữa, ngày mai ta liền mang theo ngọc quyết đến Vương phủ tìm hắn."
Huyết ngọc trong lồng ngực hắn ấm vô cùng, hắn nghĩ, chờ thêm một ngày thì tốt rồi.
Trời còn chưa sáng, Lục Minh Chiêu đã mang theo hắn đi đến vùng ngoại ô.
Đường nhỏ quanh co khúc khuỷu từ chân núi uốn lượn đến giữa sườn núi, đến khi bước vào địa phương im bặt không tiếng động liền biết đó là chùa Huyền Cổ.
Trong chùa một mảnh tiêu điều, đối lập với khung cảnh xuân ý ảm đạm bên ngoài, vô hình trung khiến cho bầu không khí thêm nhiều phần quái lạ.
Lá rụng thành một tầng dày, thật sự cổ quái.
Lục Minh Chiêu rụt rụt thân mình, chẳng hiểu sao cảm thấy có chút lạnh, "Ngươi có thấy nơi này hơi lạ không?"
"Còn tốt." Chùa ngụ trên núi, so với nhiệt độ dưới chân núi đương nhiên sẽ có chênh lệch lớn.
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.
Nơi này vừa khéo trái ngược lại hoàn toàn.
[Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận, Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai: Dịch nghĩa - "Trong cõi nhân gian, tháng tư hương thơm đã tan hết, Nhưng hoa đào ở ngôi chùa trên núi mới bắt đầu nở rộ".
Đây là hai câu thơ trích trong bài "Đại Lâm tự đào hoa" của Bạch Cư Dị]
Đoạn Hành Dư đạp lên lá rụng, cất bước đi đến một gian nhà ở sáng đèn, giơ tay gõ gõ cửa.
Thời điểm gõ lần thứ hai, cửa "kẽo kẹt" một tiếng rồi mở, lộ ra nửa khuôn mặt người phía trong.
Lục Minh Chiêu hoảng sợ, vội lùi lại phía sau mấy bước.
"Mặt người" kia là lão hòa thượng, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, nhưng cũng không nhìn đến người Đoạn Hành Dư, lão mở miệng khàn khàn nói, "Tới đây làm gì?"
"Ngọc khuynh tâm."
"Cả hai đều làm?"
"Không không không." Lục Minh Chiêu vội vàng xua tay, "Ta không làm, hắn làm."
"Nghĩ kỹ rồi đi vào.
Một người thôi."
Lão hòa thượng xoay người tiến vào trong.
Cửa chỉ mở một lúc, Đoạn Hành Dư không hề do dự, tiến về phía trước một bước.
"Này." Lục Minh Chiêu kéo hắn lại, "Ngươi thật sự muốn? Ta đã trở về hỏi thăm qua, loại đồ chơi này thật ra rất mơ hồ, nghe nói hai người sau khi trao đổi ngọc khuynh tâm, nếu có một người thay lòng đổi dạ, chắc chắn sẽ phải trả giá đại giới, ngươi..."
"Ừm." Đoạn Hành Dư gật gật đầu, phất tay đối phương ra, không chút do dự đẩy cửa, vào nhà, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.
Nhìn căn nhà không lớn, nhưng bên trong lại chẳng giống vẻ ngoài, vẫn có cảm giác vô cùng rộng mở, hòa thượng đi thẳng tắp đến bàn trước mặt, thắp lên ngọn đèn dầu.
Đoạn Hành Dư lúc này mới phát hiện đôi mắt lão có chút kỳ quái, tựa hồ đối phương có bệnh về mắt.
Hòa thượng vẫn tiếp tục xác nhận, "Thật sự đã nghĩ kỹ?"
"Vâng."
Phương tiện vô cùng đơn sơ, Đoạn Hành Dư nằm trên tấm ván gỗ lớn, cởi bỏ xiêm y, đôi mắt bị che lại.
Bỗng có vật thể bén nhọn lạnh băng đâm vào lồng ngực, hắn nhăn mày lại, thứ này còn đau hơn so với tưởng tượng của hắn.
Suốt cả quá trình làm thực dày vò, không có biện pháp gây tê, cảm giác làn da bị cắt qua vô cùng rõ ràng, sau đó hắn bị đau đến tê rần, trán không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Cánh táy gắt gao nắm lấy tấm ván gỗ phía dưới.
Không biết đã qua bao lâu, phần ngực bỗng cảm nhận được bột phấn lạnh lạnh rắc lên, cuối cùng hắn liền rơi vào hôn mê.
Thời điểm tỉnh lại, hắn thấy miệng vết thương đã được băng bó tốt, cửa lớn mở rộng, ánh sáng trong lành tiến vào, Đoạn Hành Dư không kịp thích ứng mà nheo nheo mắt, muốn duỗi tay chắn một chút nắng, lại vì động tác giơ tay mà đụng đến vết thương.
"Đau-"
"Tiểu Dư ngươi tỉnh rồi?" Lục Minh Chiêu vừa rồi còn đang ngủ gật, nghe được âm thanh lập tức bừng tỉnh, hắn liền bưng thuốc lên, "Mau uống chút thuốc đi."
Mặt Đoạn Hành Dư vẫn trắng bệch, môi không hề có chút huyết sắc.
"Đau lắm phải không?"
Đoạn Hành Dư không có trả lời, nhanh chóng uống xong một chén thuốc, "Ngọc đâu?"
"Ở chỗ kia."
Lục Minh Chiêu bê lên một cái tráp, trong đó có để đệm mềm, khối ngọc đỏ tươi được đặt nằm lẳng lặng trên mặt đệm.
Đoạn Hành Dư cũng đem khối ngọc Tạ Thời Quyết cho hắn ra.
"Chà, hai khối ngọc này nhìn qua không khác nhau lắm, cả hai cái đều rất cân bằng."
Đoạn Hành Dư lúc này mới dễ chịu đôi chút, trên mặt rốt cuộc cũng có ý cười.
Bản tâm sẽ không gạt người, hắn sớm nên thấy rõ chính mình.
Ánh mắt trời đã phủ nửa gian nhà, đã sớm không thấy bóng dáng của lão hòa thượng, "Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Vừa đến giờ mùi."
[Giờ mùi: Từ 13 giờ đến 15 giờ chiều trong ngày]
Đoạn Hành Dư cụp mi xuống, hóa ra bản thân đã nằm lâu như vậy? Hắn liền lung tung mặc lại quần áo.
Đến khi trở lại kinh thành thì sắc trời đã tối, cả hai người bọn họ đều tới, Đoạn Hành Dư sẽ không cưỡi ngựa, vì thế Lục Minh Chiêu đã đánh xe chở hắn đi.
Đường sá vùng ngoại ô không dễ đi, Lục Minh Chiêu lại không đánh xe thành thạo, trong lúc điều khiển đã mấy lần bị xóc nảy lên xuống, làm Đoạn Hành Dư cảm giác cả lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị lắc đến khó chịu.
Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại, bảng hiệu treo trên phủ Tạ Thời Quyết đã đổi thành "Ngọc vương phủ".
Thời điểm Đoạn Hành Dư xuống xe liền lảo đảo hai bước chân, cảm giác được miệng vết thương ẩn ẩn đau, hắn tự lấy thăng bằng lại thân mình, rồi không