Khi đến Quốc Tử Giám cũng đã gần vào giờ đọc sách, thời gian này là lúc ầm ĩ nhất, Đoạn Hành Dư còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào từ học đường truyền ra.
"Hôm qua có chuyện gì phát sinh sao?" Cách một bức tường, âm thanh nói chuyện truyền đến, giọng nói có vài phần hững hờ.
Đoạn Hành Dư thề tuyệt đối hắn không cố ý nghe lén góc tường, hắn chỉ muốn đi vào cửa, vừa lúc đến thì mới biết có tiếng nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy một giọng thanh âm dễ nghe, lập tức lực chú ý của hắn bị hấp dẫn.
Nghe như vậy, hẳn là người nói chuyện đang dựa vào tường.
Bất quá hắn cũng không nhàm chán tới mức dừng lại nghe người ta nói chuyện, chỉ nghe xong một câu liền bước tiếp lên phía trước, cho nên cũng vô tình bỏ lỡ cuộc đối thoại.
Một người khác trả lời: "Không có gì đặc biệt, làm sao vậy?"
"Không có gì, đại ca ta nói muốn cho ta một kinh hỉ, cũng không biết là cái gì." Tuy nói là kinh hỉ, nhưng ngữ khí của người nọ lại thập phần tùy ý, tựa hồ hắn cũng không ôm mộng chờ mong cái gì.
"Muốn nói sự việc khác thường, thật ra cũng có một việc, chỉ là có người mới nhập học, nhưng cái này thì có gì kinh hỉ?"
"À.
Người mới nhập học? Là ai?" Người nọ giống như chỉ thuận miệng hỏi.
"Một đứa con vợ lẽ của Đoạn Hầu gia."
"Ngươi nói ai?" Người nọ nguyên bản đang lười biếng ghé vào bàn, nghe xong lời này đột nhiên thẳng sống lưng, thanh âm có chút trở nên căng chặt, "Ngươi nói...!Hắn là ai?"
"Là nhị công tử Đoạn Hầu gia, kinh thành đã nhiều ngày xôn xao dư luận, ngươi ở trong cung có thể không biết, mọi người đều nói dung mạo hắn vô tiền khoáng hậu, còn nói có thiên phú thư pháp? Nhưng không phải đó chỉ là thú vui tiêu khiển đùa bỡn bút mực của mấy kẻ ăn không ngồi rồi sao? Ta thấy cũng không có gì ghê gớm, hình như gọi là Đoạn Hành Dư thì phải."
[Vô tiền khoáng hậu: Điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và cũng rất khó xảy ra trong tương lai]
Tạ Thời Quyết đột nhiên nhìn đến người từ cửa tiến vào, cái người vô tiền khoáng hậu kiêm quà tặng kinh hỉ vừa được nhắc đang đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, nội tâm sâu bên trong vẫn luôn căng cứng tựa hồ lập tức bị chặt đứt.
Tạ Thời Quyết tựa hồ nói không ra lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Trên mặt Đoạn Hành Dư là biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trên thực tế nội tâm đã hoảng thành một nhùi, rồi lại nhịn không được nhìn đối phương thêm vài lần.
Đoạn Hành Dư nghĩ, tốt nhất Tạ Thời Quyết nên dở chứng bệnh hay quên rồi đem sự tình khi còn nhỏ quên hết đi, nếu không, hắn chỉ có thể bất chấp tất cả- làm bộ không quen biết y.
Đêm qua lúc nửa tỉnh nửa mê hắn còn nghĩ, so với cái mạng nhỏ của hắn, bất cứ chuyện gì đều không quan trọng.
Cửu hoàng tử có quyền có thế, bên người khẳng định không thiếu bằng hữu, thiếu đi một người bạn chơi cùng lúc nhỏ hẳn là vấn đề không lớn...!nhỉ.
Bất quá...!Hắn nhìn đến ánh mắt tựa hồ chứa nhiều cảm xúc phức tạp, là khiếp sợ, khổ sở hay là vui sướng...!Đoạn Hành Dư cũng thật mau ra được kết luận, y không có quên.
Nhưng dù cho y nhớ rõ thì thế nào, ai có thể nghĩ được nam phụ độc miệng lại phúc hắc trong tiểu thuyết khi còn nhỏ lại là tiểu bánh bao đáng thương lúc nào cũng nước mắt lưng tròng?
Lớn lên như vậy chọc người thương, không thể trách vì sao lúc ấy Đoạn Hành Dư lại dễ mềm lòng được.
Nội tâm hắn nhanh chóng tự vì mình mà tìm kiếm lý do hợp tình hợp lý.
Mặc kệ, căng da đầu mà đi, giặc tới thì đánh, nước lên thì chặn.
Đoạn Hành Dư thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng xuống chỗ của mình, ở vị trí ngay sau đối phương rồi ngồi xuống.
Hắn trộm nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua, người phía trước cũng không có quay đầu nhìn hắn, chỉ ngồi thẳng tắp, đưa mắt nhìn lên, hắn biết người ngồi phía trước Cửu hoàng tử, hôm qua Thái Vũ Quân cũng đã giới thiệu qua, là nhi tử của Vương đại tướng quân Khâu Hoành Tranh, người vừa rồi nói hẳn là y.
Bất quá, Đoạn Hành Dư cũng không để ý.
Tiếng chuông vào học vang lên, Đoạn Hành Dư yên lặng thở nhẹ ra, tùy tay mở một quyển sách.
Thật tổn thọ, tất cả đều là cổ văn, vẫn là phồn thể, mặc dù đã sống ở đây nhiều năm, hắn vẫn luôn duy trì bộ dáng không học vấn không nghề nghiệp, đọc sách cũng chỉ xem chút thoại bản linh tinh, cơ bản không có đụng đến cổ văn.
Hắn đời này...!Không...!Từ đời trước hắn đã luôn yêu thích các môn Toán - Lý - Hóa, Ngữ văn cùng tiếng Anh là kém nhất, đặc biệt là phần viết, quả thực có thể đòi nửa cái mạng hắn.
Hắn mở cuốn cổ văn, vốn dĩ cho rằng sẽ tối nghĩa khó hiểu, không ngờ chỉ đọc thầm một lần, những tri thức đó liền khắc vào đầu hắn.
Đem sách khép lại, thế nhưng vẫn có thể nhớ nội dung vừa đọc, hắn nhấc bút viết lại, rồi mở sách kiểm tra đối chiếu, vậy mà không sai một chữ nào.
Hắn kỳ quái "Hả" một tiếng, làm sao những tri thức này có thể chạy vào đầu hắn trơn tru vậy?
Hắn chỉ phát ra một tiếng, cũng không quá to, nhưng người phía trước lại phản ứng như thể chịu phải kinh hách lớn, bỗng quay đầu xuống nhìn hắn.
Đoạn Hành Dư có chút tâm loạn, tay nắm chặt thân bút, nuốt nuốt nước miếng, "Ngươi...!Có việc gì sao?"
Vừa nói hết câu đã có chút sợ hãi.
Cửu hoàng tử cánh môi hơi giật giật, cuối cùng cũng không có mở miệng, chỉ lắc đầu, rồi lại xoay trở về.
Đoạn Hành Dư bĩu môi, một lát sau, lại cúi đầu đọc sách, lúc này như thế nào cũng không nhìn được.
Giờ đọc sách cuối cùng cũng kết thúc, chỉ là vào thời điểm vài tiếng chuông cuối, hắn phát giác được Cửu hoàng tử quay đầu nhìn hắn không dưới mười lần, hắn cũng khẩn trương cực kỳ, trên đầu mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Người này sẽ không định làm gì hắn đi? Chẳng lẽ bởi vì nhớ tới lịch sử đen tối về hồi nhỏ lúc nào cũng nước mắt lưng tròng trước mặt hắn, cảm thấy mất mặt, muốn giết người diệt khẩu?
Đoạn Hành Dư nhìn chằm chằm vào ót Tạ Thời Quyết bổ não ra hẳn một cái tuồng.
"Đoạn huynh, ngươi làm sao vậy?" Thái Vũ Quân ngồi cách hắn không xa lên tiếng, "Sắc mặt ngươi không tốt lắm, bị bệnh sao?"
Y vừa nói ra lời này, Đoạn Hành Dư liếc thấy Cửu hoàng tử có nhìn lại hắn, hắn đành rũ mắt