Hoàng Tử Lọ Lem

Gặp ông bà Nội


trước sau

Sau khi về nhà Diệp Tử Thanh liền quấn lấy Đại Boss vuốt ve, nhóc mập bị bỏ rơi bất mãn cứ meo méo suốt không ngừng.


Quản gia chu đáo dọn lên trái cây ăn xế, Diệp Tử Thanh vừa đùa mèo vừa được Thiên Văn cưng chiều đút ăn.


Tuệ Lân đầu bên kia chống cằm xem camera, đột nhiên thấy cảnh này có chút quen thuộc. Khuôn mặt này mấy mươi năm về trước khi y mang thai con đầu lòng cũng có dáng vẻ này a.


Ông nội Thiên ngồi bên cạnh mắt sáng rực như đuốc, chỉ chỉ tay vào màn hình.


"Chỉnh lại gần cho Ba xem a".


Tuệ Lân thao tác trên laptop kéo camera lại gần hai đứa, cháu dâu sáng sủa nhìn thích mắt vô cùng hợp ý lão gia, cả bà nội Thiên cũng khích động không kém.


"Tiểu Tước khéo chọn lựa, điểm này thừa hưởng từ Kì Kì rồi". Ông nội Thiên cảm thán.


"Nói vậy cháu dâu chỉ mới học lớp 11 à". Bà nội Thiên nghiền ngẫm tính toán số năm đợi Diệp Tử Thanh đủ tuổi.


"Mẹ à, bọn nó còn đi học, sớm như vậy a". Thiên Kì bắt chéo chân nói đùa.


"Con làm sao hiểu được thời gian nhanh chóng lắm, hai năm nữa ra trường cứ kết hôn trước là được, con xem ngày đó không phải vụng về tới mức ôm mỗi Tiểu Tước cũng không xong, thoáng một cái thằng bé có người thương rồi".


Bà nội Thiên bất mãn xỉa trán con trai, bà nhớ rõ tư thế luống cuống của hắn khi lần đầu bế Thiên Tước trên tay, chỉ hận không thể bất động, nhìn đáng thương vô cùng.


Tuệ Lân cười giúp ông xã giải vây.


"Thật ra con không ý định xen vào chuyện của bọn trẻ, ba mẹ hẵng để Tiểu Tước tự quyết định".


"Thế sao được, nhóc Diệp kia không giữ chặt là không được, Ba không đồng ý".


Tuổi già bảo thủ, huống hồ ông nội Thiên càng nhìn càng thích, sớm đặt cọc thì tương lai không sợ bị ai giành giật, cháu nội ông chẳng phải bớt việc sao.


"Ba nên nhìn lại thằng cháu nhà ba là người thế nào". Nó đã nhắm trúng ai thì có mà chạy đằng trời.


"Tử Thanh thật thà thuần phác, ba mẹ đừng nghĩ nhiều, cậu nhóc thật sự đặt cháu nội ba mẹ trong tim, đừng ép buộc con trẻ, Tiểu Tước đã trưởng thành rồi". Tuệ Lân buồn cười khuyên nhủ.


Nhớ lại tính tình lãnh đạm cháu đích tôn, ông nội Thiên ngậm ngùi gạt bỏ ý niệm kết hôn. Nhìn trên màn hình thấy bọn trẻ tình cảm rất tốt, cháu nội gần đây còn biết cười lấy lòng, ông bà nội Thiên rốt cuộc không nói đến đề tài này nữa.


"Lần sau dẫn về cho ta gặp a, còn nữa, Tiểu Văn cũng nên sắp xếp trở lại rồi". Tình hình kinh doanh bên nước ngoài dạo gần đây khá tốt, chủ yếu vẫn muốn hai bảo bối nhà mình tiếp quản ở quê nhà hơn.


"Đầu xuân, con đã xếp lịch trình, trước cứ để thằng bé ở lại chơi với ba mẹ, vài tháng về Bắc Kinh không muộn".


Đại khái là phải che giấu thân phận thế nào, Thiên Kì nghĩ đến lại đau đầu, trước hắn không nghĩ đại quý tử cư nhiên nhắm trúng người sớm như thế, hiện tại xem như sống với danh phận Thiên Văn, chậc, còn Thiên Văn lại trở thành đại quý tử.


Bất quá chuyện này Thiên Kì không dám để lộ cho ba mẹ biết, hắn thật sự quá phiền muộn mà.


Lão bản của Diệp Tử Thanh cho nhân viên nghỉ đông ba ngày, vì vậy hôm nay là ngày cuối cậu và Thiên Văn nằm ườn ở trên giường xem phim thoải mái.


Trong TV đang chiếu phim hoạt hình "Finding Nemo", bộ phim cảm động quá nên Diệp Tử Thanh cứ sụt sùi, trái lại Ma vương cứ trơ ra.


Hắn vô cùng không thích cục bông nhỏ khóc, hơn nữa là vì bộ phim nào đó hoặc chuyện gì đó, ai đó. Tóm lại Ma vương không thích, chỉ vậy thôi a.


Nhưng chẳng thể cấm cậu, bởi vốn dĩ Từ Khiêm nói con người cứ kiềm nén chuyện gì trong lòng quá lâu rất hại, hắn cầu còn không được việc cục bông nhỏ ỷ vào mình, vô tư thể hiện cảm xúc.


Trừ việc khóc.


Vì vậy bộ phim vừa kết thúc, Diệp Tử Thanh đã bị hắn ôm vào lòng "bình ổn cảm xúc".


"A...nhột...haha, đừng mà".


Diệp Tử Thanh cười lăn lộn, cậu sợ ai thọc léc mình, vùng eo mẫn cảm bị Thiên Văn nắm trong tay đùa bỡn, cười chảy cả nước mắt.


"Không cho phép xem những phim này nữa".


"Em thấy rất hay mà".


"Không".


"....."


Quả thật không nói đạo lý, phim nào chẳng có những phân cảnh xúc động lấy lòng người xem đâu chứ, Ma vương bá đạo không cho cục bông nhà mình khóc, thủ thỉ nói với cậu không được rơi nước mắt nữa, nếu không cấm tuyệt đối.


Diệp Tử Thanh "....."


Được rồi.


Cậu nhận thua.


Cãi không lại.


Ăn cơm tối xong Thiên Văn nhận được cuộc gọi từ Tuệ Lân, là video call.


Hắn chắc chắc ông bà nội kế bên, quay lại thấy Diệp Tử Thanh đang vô tư đùa giỡn Đại Boss, cầm lông vũ vẩy tới vẩy lui dẫn dụ mèo mập.


"A, nhóc con".


Đập vào màn hình là khuôn mặt phóng đại của ông nội Thiên, Ma vương ghét bỏ đẩy điện thoại ra xa.


"Cháu dâu có đó không, cho ông nói chuyện nào". Ông nội Thiên hưng phấn cả mặt đều hồng nhuận.


"Ai là cháu dâu của ông nội, không có". Thiên Văn cười đến đáng giận.


"Thằng nhóc này, mau cho ông nội xem". Ông nội Thiên vuốt ve lấy lòng cháu đích tôn, ngó ngó xung quanh dù chẳng thấy cái gì.


Thiên Văn đang tính chọc ghẹo ông nội thêm vài câu bỗng dưng Đại Boss từ đằng sau phóng đến, dùng toàn bộ sức nặng đè lên điện thoại.


"Meoww". Đại Boss thè lưỡi nhám liếm lên màn hình, vung vẩy đuôi mừng rỡ, mèo mập nhận ra giọng nói của ông nội Thiên, xoắn xuýt đạp lên màn hình, cái mông đầy lông của nó chiếu rọi qua đường dây kia.


"Ô, sao lại nhảy vào điện thoại thế kia".


Diệp Tử Thanh chạy đến ôm nó lên, giọng nói mềm mại truyền qua điện thoại, ông nội Thiên rung râu hô lớn.


"Cháu dâu, à không, thằng bé tên gọi là Thanh gì ấy nhỉ". Ông nội Thiên quay lại hỏi Tuệ Lân.


Thanh âm kia lần nữa vọng lại, lúc này Thiên Văn đã dựng điện thoại lên bàn thấy thật rõ mặt ông nội Thiên.


"Tử Thanh a". Ông nội lại để sát mặt phóng to bộ râu rườm rà.


Diệp Tử Thanh hoài nghi "....Dạ".


"Ôi, để ông nội ngắm cháu, chậc chậc, mắt thằng bé đẹp quá, là con lai hả?".


Thiên Kì che mặt không muốn trả lời, bản tính ông cụ nhà hắn càng già càng kì lạ, tính cách vồn vã thế không sợ dọa cháu dâu nhỏ chạy mất hay sao nha.


Biết được người đang gọi tên mình là ông nội của Thiên Văn, Diệp Tử Thanh vô cùng ngạc nhiên.


Thái độ ông hiếu kỳ nhìn cậu không kém phần cưng chiều, thậm chí Diệp Tử Thanh còn thấy đáy mắt ông lóe lên niềm vui.


"Cháu dâu à, gọi ông nội đi".


"Lão già này". Bà nội Thiên nhịn hết nổi đánh vào tay ông, kéo điện thoại qua mình.


"Tử Thanh, gọi bà nội đi".


Thiên Văn "....."


Diệp Tử Thanh phì cười, ngượng ngùng gọi hai tiếng "Ông bà nội".


Khỏi phải nói tâm trạng hai lão gia vui thế nào, tíu tít khen Diệp Tử Thanh ngoan, tranh nhau xuất hiện trên màn hình nói chuyện với cậu.


Đại gia đình họ Thiên bỗng chốc thất sủng, cả Tuệ Lân cũng không còn chiếm vị trí tối thượng nữa, buồn cười ngồi xem ba mẹ trò chuyện bất diệc nhạc hồ.


Giây phút câu nói "Ông bà nội" kia thốt ra, tâm trạng Ma vương vô cùng thỏa mãn. Lâng lâng đến mức muốn bay bổng, nhịn không nổi vươn tay đẩy cái điện thoại kia lăn lốc rớt đất.


"Tử Thanh, Tử Thanh".


Ma vương vây hãm cục bông trong lòng, hôn hôn lên mặt cậu. Diệp Tử Thanh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đang nói chuyện với ông bà mà.


"Tương lai em chỉ được phép gả cho anh". Ma vương vùi đầu nỉ non, hận không thể nuốt cậu vào bụng giấu đi không cho ai nhìn đến.


Diệp Tử Thanh sững sờ, bối rối đập vào vai hắn.


"Nói bậy gì đó".


Chưa kịp đợi Thiên Văn trả lời, chiếc điện thoại tội nghiệp bị chủ vất bỏ kia nằm chơ vơ trên đất phát ra giọng nói hưng phấn của ông nội Thiên.


"Không có a, Tiểu...Văn nói đúng mà".


Xém chút đã lỡ miệng gọi nhầm, may mắn Thiên Kì nhàn nhạt ban cho Ba mình cái trừng mắt sắc lẹm mới hoảng hồn đảo tên lại, chuyện kia ông cũng vừa mới biết đây.


Mặt Diệp Tử Thanh đỏ bừng, lời nói vừa nãy của Thiên Văn hoàn toàn để ông bà nội Thiên nghe thấy, cậu rúc vào ngực hắn hờn giận, nền nhà có cái khe nứt nào phỏng chừng đã chui tọt xuống trốn đi.


"Đến đây thôi".


Ma vương tắt máy, lần nữa vất điện thoại ra, cúi đầu nhìn cục bông như trái cà chua chín, nhịn cười ôm cậu về phòng, tiếp tục bàn chính sự a.


Ông bà nội Thiên chưng hửng bị tắt ngang, oán giận trút lên đầu Thiên Kì.


Chủ tịch Thiên "!!!!!", còn nói đạo lý không ??


Đêm đó hai lão gia mãn nguyện chìm vào giấc mộng đẹp, mà ở đầu kia Bắc Kinh, Diệp Tử Thanh cũng bị Thiên Văn vờn suốt một đêm.


---


Phương Tần ngồi xe chuyên dụng để bảo vệ đưa lên nhà chính, hắn nhìn ra đồng cỏ xanh ngát kia tự vấn nhân sinh thật con mẹ nó vô thường.


Thiên Gia phú khả địch quốc là sự thật không thể chối cãi, bỗng chốc Phương thiếu gạt lệ bi ai cho số phận của mình, cư nhiên rơi trúng vòng tay ác ma, còn là đại ma vương mới đáng hận.


Nhưng có thảm cũng không thảm bằng Diệp Tử Thanh, Ma vương nhìn trúng cậu thì cả đời này khó thoát.


Xe dừng lại trước sân lớn.


"Cậu đến rồi, mau lên nha, bọn tôi đang nướng bắp này". Diệp Tử Thanh ngồi trên xích đu màu trắng uống nước ép trái cây vẫy tay chào hắn, đối diện là Ma vương Thiên Văn đeo tạp dề đang cặm cụi cùng quản gia lật bắp.


Phương Tần ngửa đầu trách trời xanh.


Quả nhiên chỉ có hắn thảm thương mà thôi.


Phương thiếu dẹp bi thương xuân thủy ngồi kế Diệp Tử Thanh, quản gia dừng việc vào bếp bưng nước trái cây ra.


"Thiếu gia để tôi làm cho". Nữ giúp việc ôn tồn nhận lấy việc nướng bắp.


Ma vương gật

đầu tháo tạp dề ném lên ghế, một đường đến chỗ xích đu ngồi xuống uống nước.


Tâm tình các cô giúp việc và quản gia rất vui, các nàng ở đây khoảng thời gian không ít, hiếm khi có bạn bè đại thiếu gia đến chơi, vì vậy tận tình phục vụ, mọi thứ tốt đều mang ra không ngớt.


Phương thiếu vui sướng, tạm dẹp qua bi bi thương thương chuyên tâm ăn uống, miệng nhai đầy bánh kẹo.


"Cậu chọn phim xem đi".


Diệp Tử Thanh chìa mấy đĩa than trước mặt Phương Tần, những bộ xem rồi vẫn để y nguyên không lấy ra. Phương Tần vỗ vỗ tay gạt vụn bánh, cầm lấy đống đĩa cẩn thận lựa chọn.


Tất nhiên đêm qua có "người nào đó" rất chi là bình thản nhắn tin bảo hắn chọn lọc phim, thế nên Phương thiếu mất ngủ cả đêm rà soát lại trí nhớ của mình tìm kiếm những bộ phim không có cảnh sướt mướt khiến Diệp Tử Thanh khóc.


Bởi thế mới có câu nước mắt giai nhân làm mềm lòng anh hùng a.


Phương Tần khổ không sao nói hết.


Cũng may phim hoạt hình hắn chọn từ đầu đến cuối chỉ toàn những cảnh vui tươi, Ma vương cuối cùng tha cho Phương thiếu con đường sống còn.


"Cậu tính xuống tay thế nào?".


Tranh thủ lúc Diệp Tử Thanh xoắn xuýt trên lầu thay đồ bơi, Phương Tần liền hỏi, hắn biết việc này Thiên Văn không dễ dàng bỏ qua.


"Thuế". Ma vương nhàn nhạt buông một chữ.


Phương Tần vỡ lẽ, sửng sốt chỉ vào hắn run rẩy mắng.


"Cậu...cậu còn kéo tôi vào, vô sỉ".


Đáp lại chỉ là nụ cười rất nhẹ của Ma vương. Lực sát thương cao quá, Phương Tần ôm tim, sao tôi lại vướng vào tên ác ma không biết điều thế này.


Thế nhưng dù bất mãn ra sao, trong lòng chà đạp tan nát thế nào Phương thiếu xác định phải chung một thuyền với Thiên Văn, phàm làm người cơ bản không muốn chịu thiệt nên việc giúp tình nguyện hay miễn cưỡng phải nhờ vào cái mặt lạnh tanh và tài ăn nói kinh bang tái thế của Ma vương rồi.


Buổi tối nằm trên giường, Diệp Tử Thanh chợt hỏi.


"Anh lại bắt nạt Phương Tần". Cậu nhớ đến bộ dáng ỉu xìu của bạn học, tuy là hỏi nhưng bộ dạng buồn cười không có che giấu.


"Chồng em rất hiền". Ma vương nhấn mạnh.


Diệp Tử Thanh nhìn hắn hồi lâu, khuôn mặt trắng nõn nhịn cười chuyển sang đỏ hồng, cậu vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh không lộ ra chút ý tứ nào nhưng mà khóe môi mím chặt tố cáo mất rồi, sau đó nhịn không nổi ôm cổ Thiên Văn cười khúc khích.


"Buồn cười lắm sao?".


Ánh mắt Ma vương híp lại chẳng có chút đáng sợ nào, móng vuốt đặt ngay mông cục bông nắn vài cái.


Tiếng cười Diệp Tử Thanh ngưng bặt, chớp chớp đôi mắt, cậu nheo mắt nhào lên người Ma vương đè hắn xuống, há miệng cắn.


Lá gan cục bông lúc này tương lớn, cậu có thể vô tư đùa giỡn với Ma vương tiếng xấu đồn xa mà chẳng hề e ngại. Thậm chí còn dám phạm thượng tác loạn trên khuôn mặt tiêu soái của hắn.


Ma vương vô cùng vừa lòng, hừ hừ vài tiếng biểu đạt vui vẻ.


Có Diệp Tử Thanh bên cạnh, việc nghỉ ngơi của đại thiếu gia vô cùng nề nếp, nghiêm túc và hoàn toàn tự nguyện. Chính là tự nguyện a.


Nhìn sữa bò nóng ấm trong ly thủy tinh chầm chậm vơi dần mà lồng ngực Trương quản gia mới dám thở ra, lão cảm nhận được ánh mắt đại thiếu đảo qua nhìn mình một vòng sau đó lơ đãng quay đi.


Càng đáng ngực nhiên hơn chính là sự kiện Thiên Văn đi làm thêm, khụ khụ, bất ngờ nối tiếp bất ngờ, thân già này chịu không nổi kinh hách rồi đi.


Vùn vụt một cái, nửa kì nghỉ đông đã qua gần hết.


Diệp Tử Thanh ngồi trên sofa mềm mại nhìn ra cửa kính thật lớn, bên ngoài tuyết đang rơi. Nếu nói cậu thích nhất nơi nào trong ngôi nhà lộng lẫy này thì chính là vị trí đang ngồi đây.


Bao quát toàn bộ tầm nhìn, thậm chí Diệp Tử Thanh còn không biết điểm cuối ở đâu, chỉ thấy trong mắt toàn mênh mông một màu trắng miên man của tuyết và thấp thoáng vài khoảng màu xanh mạ non của cỏ.


Cảm giác đang hòa nhập vào nơi mà trên bộ phim cậu đi xem tuần trước, trong võ hiệp gọi là thảo nguyên thì phải, trước mặt cậu là hình ảnh thênh thang đó.


"Trời lạnh dần rồi".


Sau giọng nói quen thuộc là vòng tay rắn chắc ôm Diệp Tử Thanh bế lên, cả người lẫn chăn đều nằm trọn trong tay Ma vương.


Tuyết rơi nhiều nên chỗ làm thêm luôn được về sớm, cục bông này tranh thủ hắn đi tắm lại lẻn ra ngoài thơ thẩn. Thiên Văn cúi nhìn người trong ngực nhắm mắt, khóe môi hơi nhếch lên mãn nguyện, cả gương mặt đều hồng hào khỏe khoắn.


Vẫn như mỗi đêm, hắn lắng nghe cậu nói vài chuyện, đến khi giọng nói đó nhỏ dần rồi im bặt thì bàn tay ở sau lưng cậu mới thôi vỗ về. Ma vương nhìn Diệp Tử Thanh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, không phòng bị, ngủ thật an tường, giữa mi tâm hơi nhíu lại, đây là thói quen của Diệp Tử Thanh, và hắn chẳng thích điều đó chút nào, bởi nó chứng minh cho việc trong


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện