Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Rine Hiền phi
Mùa xuân năm Duyên Hoà thứ hai mươi mốt, Dung Dạng là tỷ phu của Bùi Thanh Thù, được như ý nguyện chuyển từ Hàn Lâm viện đến Binh bộ, đảm nhiệm chức chính lục phẩm chủ sự Binh bộ.
Lão sư của Bùi Thanh Thù, cũng chính là nhạc phụ tương lai của hắn, được thăng nhiệm làm từ tứ phẩm thị độc[1] học sĩ trong Nội các, chính thức mở ra kiếp sống của hắn ở Nội các.
[1] Thị độc (侍讀): Chức quan trong viện Hàn lâm, đảm nhiệm việc đọc sách cho vua.
Tuy rằng phụ trách thị độc học sĩ chỉ làm việc vặt đơn giản như phiên dịch tấu chương nhưng từ đây về sau Tống Nghiêu cũng được coi là cận thần của Hoàng đế, có thể nói là tiền đồ rộng mở.
Cùng lúc đó, đích trưởng tử Tống Đại công tử của Hoài Dương Trưởng Công chúa và Khác Tĩnh hầu giống như dự đoán của Tả Tam cô nương, khi mãn hạn hồi kinh được thăng nhiệm làm chính lục phẩm Tự thừa của Đại Lý tự.
Sau khi Tả gia và Tống gia nhận được tin tức, tất nhiên là vô cùng vui vẻ. Thừa Ân công phu nhân cố ý cử hành gia yến để tẩy trần cho phu thê Tống Đại công tử.
Trước đến nay quan hệ của Tả Tam cô nương và Chung cô nương rất tốt, ngày trước khi phủ Thừa Ân công cử hành gia yến, Tả Tam cô nương đều mời Chung cô nương đến.
Nhưng mà lần này, nguyên nhân là nghênh đón phu thê Tống Đại công tử, cho nên cũng có người Tống gia đến. Tả Tam cô nương lo lắng Chung cô nương bởi vì quan hệ với Bùi Thanh Thù, khi thấy Tống cô nương sẽ xấu hổ, nên trước tiên tự mình đến Chung phủ dò hỏi ý của Chung cô nương.
Sau khi nói xong ngọn nguồn câu chuyện, Tả Tam cô nương nhỏ nhẹ nói: “Nếu ngươi cảm thấy kỳ quái, không muốn đi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Lúc vừa mới biết tin Chung cô nương sẽ gả cho Thập nhị Hoàng tử làm Trắc phi, tuy rằng trong lòng Tả Tam cô nương có chút hoảng hốt nhưng cũng không kinh ngạc quá mức.
Từ một năm trước, sau khi nàng ở trong phòng Chung cô nương phát hiện túi thơm thêu hình trúc diệp, Tả Tam cô nương đã biết, sợ là vị tiểu biểu muội này có người trong lòng.
Về phần người đó là ai, chỉ cần xem thử trên người ai đeo cái túi hương kia thì sẽ rõ ràng.
Có lẽ do người kia trời sinh thật sự quá mức xuất sắc, đi đến nơi nào cũng giống như chúng tinh phủng nguyệt[2], vì vậy Tả Tam cô nương nhanh chóng phát hiện ra chủ nhân của túi thơm kia là ai.
[2] Chúng tinh phủng nguyệt: người được ví như vầng trăng được các vì sao bao quanh.
Tuy rằng Bùi Thanh Thù chỉ đeo nó một lần nhưng một lần đó đã đủ để Tả Tam cô nương rõ ràng tất cả.
Chung cô nương thật thông minh, vì tránh dẫn đến nghi ngờ, nàng cố ý làm cho Tả cô nương một túi hương có kiểu dáng hoàn toàn khác biệt. Túi thơm của Tả Tam cô nương là màu hồng nhạt, trên mặt túi có thêu hoa đào rực rỡ, sinh động như thật.
Trong lòng Tả Tam cô nương giống như có thứ gì đó chết đi.
Về hôn sự của Chung cô nương, ngoại trừ một lần đầu tiên biết tin, Tả Tam cô nương có nói câu chúc mừng tượng trưng với Chung cô nương ra thì gần một năm nay, nàng chưa từng nhắc đến một câu nào.
Không biết là do Chung cô nương ngại ngùng hay là vì lý do gì, nàng cũng chưa bao giờ nhắc đến hôn sự của mình trước mặt Tả Tam cô nương. Hai người các nàng có vẻ vẫn giống như trước kia, không có gì thay đổi.
Cho đến lúc này liên quan đến Tống cô nương.
Chung cô nương nghe xong, cười cười: “Ồ? Không có vấn đề gì, ta và Tống gia tỷ tỷ cũng thường xuyên gặp mặt.”
Sau khi hoảng hốt mất một lúc, Tả Tam cô nương bừng tỉnh ngộ ra, cười nói: “Ta lại quên mất, quan hệ giữa Tống cô nương và Thất Hoàng tử phi rất tốt, ngươi lại là họ hàng của Lâm gia, các ngươi gặp mặt cũng hoàn toàn không có gì kỳ quái. Chỉ là tỷ muội tốt đến mấy nhưng cùng thờ một chồng, khó tránh khỏi trong lòng khó chịu, muội muội thật sự không quan tâm ư?”
“Không sao cả.” Chung cô nương cười nhạt: “Thật lòng mà nói, không chỉ trong lòng ta không có khó chịu, ngược lại còn cảm thấy may mắn. Tống tỷ tỷ là người hiền hậu dịu dàng, có thể cùng tỷ ấy thờ một chồng, đó là phúc khí của ta mới đúng.”
Tuy lời nàng nói như vậy nhưng Tả Tam cô nương luôn cảm thấy dựa vào phẩm mạo của Chung cô nương, có thể có lựa chọn càng tốt hơn: “Diệu Châu, ngươi không nghĩ đến mình có thể gả cho một nam nhân có thể toàn tâm toàn ý với ngươi sao?”
Chung cô nương không nhịn được lại cười, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng mơn tr0n mấy quyển sách mới vừa mua về để trên mặt bàn, nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ tỷ tỷ xem tiểu thuyết quá nhiều, thật sự tin tưởng rằng trên đời này có ai đó tồn tại độc nhất vô nhị à? Nam tử tam thê tứ thiếp đó là chuyện thường, huống chi Thập nhị điện hạ còn là Hoàng tử.”
Nhất thời Tả Tam cô nương không nhịn xuống được, buột miệng thốt ra những lời đã che giấu trong lòng từ lâu: “Ta thấy ngươi mới là người xem nhiều tiểu thuyết, bằng không sao lại dám chủ động tặng túi thơm cho người ta?”
Chung cô nương sửng sốt: “Tỷ tỷ biết chuyện này à? Kỳ lạ, ta cũng chưa từng thấy Thập nhị điện hạ đeo…”
Tả Tam cô nương biết mình lỡ lời, vội vàng dời chủ đề: “Ý ta là, ngươi xem Hoàng thượng đối với Lệ Phi nương nương, còn có Công Tôn tiên sinh đối với Công Tôn phu nhân… Không phải đều là toàn tâm toàn ý sao?”
“À … Tỷ tỷ nói không sai nhưng mà trên đời này có thể được mấy người như Lệ Phi nương nương, được như Công Tôn phu nhân chứ?” Mặc dù được danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân nhưng Chung cô nương cũng không cho rằng mình có bề ngoài xuất chúng thì khác với người thường.
“Mặc kệ người trong cung nói mẫu tộc của Lệ Phi nương nương lụi tàn như thế nào thì phụ thân của nàng tốt xấu gì cũng xuất thân là quan viên tiến sĩ, mạnh hơn nhiều với hạng Thái y thế gia như ta. Hơn nữa Lệ Phi nương nương tài mạo song toàn, ta có chỗ nào có thế so sánh với nàng chứ? Nói thêm, Hoàng thượng dù nói là độc sủng một mình Lệ Phi nương nương nhưng hắn vẫn có hậu cung ba ngàn gia lệ, đây luôn là sự thật không đổi.”
“Còn Công Tôn phu nhân, nàng không chỉ có y thuật cao minh, còn có thể kinh doanh một thư xã lớn như vậy… Đây là chuyện mà nữ tử có thể làm được sao? Ít nhất ta không thể.” Chung cô nương cầm tay Tả Tam cô nương, mỉm cười nói: “Ta biết tỷ tỷ đau lòng cho ta nhưng ta hiểu rất rõ điều kiện của