Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Cũng may bây giờ không chỉ có một mình Bùi Thanh Thù hăng hái chiến đấu.
Công Tôn Minh lấy khoái đao vô hình thay hắn chém vào cục rối: “Ta biết bây giờ người rất muốn ngay lập tức dò hỏi Hổ nhi xem có có chuyện gì, hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng người không nên làm như vậy. Chi bằng lợi dụng ngày mai —— không phải cứ năm ngày Hổ Tử sẽ báo cáo lại tình hình ngoài cung một lần cho điện hạ hay sao? Nếu sáng mai Hổ nhi chủ động thành khẩn với người thì tốt rồi. Còn nếu không, điện hạ phải mau chóng khống chế hắn. Cho dù hắn nói gì, hắn cũng không thể ở bên cạnh điện hạ được nữa.”
Công Tôn Minh và Hổ nhi ở cùng nhau một thời gian, tuy rằng không lâu như Bùi Thanh Thù và Phó Húc nhưng cũng vài năm rồi.
Thấy hắn có thể bình tĩnh mà phân tích quyết đoán như thế, Bùi Thanh Thù cảm thấy khâm phục, đồng thời cũng thấy hơi sợ hãi.
Bây giờ Công Tôn Minh đang hướng về hắn, đương nhiên tất cả đều dễ nói chuyện. Vạn nhất có một ngày Công Tôn Minh đối lập với hắn thì…
“Điện hạ, người nhìn ta như vậy làm gì?” Công Tôn Minh đột nhiên cười hì hì nói: “Ta biết ta lớn lên cũng dễ nhìn, nhưng lão gia người cứ nhìn ta chằm chằm như thế hình như cũng không ổn lắm thì phải?”
Bùi Thanh Thù cảm thấy càng ngày mình càng nhìn không thấu hắn: “A Minh, nói chính sự đây, nghiêm túc một chút.”
“Ồ.” Trong nháy mắt khuôn mặt Công Tôn Minh liền không còn tia cảm xúc nào.
----
Ngày hôm sau khi Hổ nhi tiến cung, Bùi Thanh Thù dựa theo kiến nghị của Công Tôn Minh, cố gắng tỏ ra không hề có chuyện gì xảy ra xem Hổ nhi có chịu chủ động nói đến chuyện đó hay không.
Cũng may Hổ nhi không làm Bùi Thanh Thù thất vọng. Sau khi báo cáo về Như Quy Lâu cùng tình hình huấn luyện tử sĩ xong, Hổ nhi liếc nhìn Công Tôn Minh và Phó Húc đang đứng một bên, cố ý để Bùi Thanh Thù cho họ lui ra.
Bùi Thanh Thù ôn hòa nói: “Hai người bọn họ đều là người nhà, ngươi yên tâm, có chuyện gì cứ nói đi.”
Hổ nhi nhếch miệng, trầm giọng nói: “Mấy ngày trước có người tìm ta… nói xấu điện hạ.”
“Ồ?” Bùi Thanh Thù cảm thấy hơi buồn cười: “Chỉ là như vậy thôi sao?”
Hổ nhi lắc đầu: “Hắn còn nhờ ta giúp hắn làm một chuyện.”
Bùi Thanh Thù đột nhiên nhớ ra mình phải tỏ ra hơi bất ngờ: “Là muốn xuống tay với ta sao?”
Hổ nhi gật đầu như đồng ý nhưng sau đó lại lắc đầu, trả lời một câu khiến mọi người bất ngờ: “Bọn họ muốn mượn tay ta hạ độc Thập tứ điện hạ, sau đó vu oan cho điện hạ.”
Mượn người bên cạnh Bùi Thanh Thù hạ độc Thập tứ?
Quả là một kế sách ngoan độc!
Chỉ cần Hổ nhi đáp ứng rồi phối hợp với kế hoạch của bọn chúng, nếu Thập tứ Hoàng tử chết, hẳn là bên Bùi Thanh Thù sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Lập tức diệt trừ được hai đứa con trai Hoàng đế yêu quý nhất, đúng là một hòn đá ném trúng hai con chim.
Cũng may Thập tứ Hoàng tử mạng lớn vẫn sống, nhưng nếu Hổ nhi làm chuyện này thì chẳng khác nào là Bùi Thanh Thù làm, vậy hiển nhiên có thể nói hành động này của Bùi Thanh Thù là phản bội tình huynh đệ với Thập tứ Hoàng tử, thậm chí là tương tàn.
Nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy buồn cười ở chỗ không biết những kẻ đó nghĩ như thế nào mà lại chọn mục tiêu là Hổ nhi.
Từ trước đến nay Hổ Tử trung hậu thành thật, sao có thể phản bội Bùi Thanh Thù, làm ra loại chuyện táng tận thiên lương này được?
Tóm lại, Bùi Thanh Thù cảm thấy… chuyện này có vẻ như không đơn giản như vậy.
Bùi Thanh Thù đang tự hỏi, đột nhiên Phó Húc vô cùng kích động mà vọt tới trước mặt Hổ nhi: “Nếu là chuyện xảy ra từ hai ngày trước, tại sao bây giờ ngươi mới nói? Đến cả ta mà ngươi cũng gạt, không phải ngươi thực sự động tâm chứ!”
“A Húc!” Bùi Thanh Thù kinh ngạc nhìn về phía Phó Húc, không ngờ Phó Húc luôn luôn ổn trọng lại đột nhiên kích động như vậy: “Ngươi đừng vội, từ từ nghe Hổ nhi nói đã.”
Hổ nhi biết nếu Phó Húc lo lắng sẽ bị loạn nên không so đo với hắn, khuôn mặt không chút biểu tình mà nói ra suy nghĩ trong lòng: “Bây giờ ta không sống ở Phó phủ, nếu sau khi gặp kẻ kia ta lại lập tức đến Phó phủ tìm ngươi, ta sợ sẽ bị bọn họ chú ý, rút dây động rừng. Lại thêm bây giờ cứ năm ngày ta tiến cung một lần, nếu đến sớm hơn chỉ sợ bọn họ sẽ sinh nghi.”
Công Tôn Minh nói: “Cho nên ý của ngươi là muốn làm kế liền kế, giả bộ đáp ứng bọn họ?”
Hổ nhi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn về phía Bùi Thanh Thù: “Ta nghe điện hạ.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy Hổ nhi làm đúng: “Kẻ này đã muốn hại ta, lại muốn hại Thập tứ đệ tuổi còn nhỏ. Có lẽ là người trong cung nhưng ở trong cung lại khó ra tay nên mới tìm đến ngươi ở ngoài cung. Bây giờ phải nghĩ kế sách cẩn thận một chút, trước tiên phải đảm bảo không thương tổn đến Thập tứ đệ, bắt được kẻ đầu sỏ phía sau.”
Công Tôn Minh hỏi Hổ nhi: “Bọn chúng có hẹn ngươi thời gian gặp mặt lần tới không?”
Hổ nhi gật đầu: “Hắn nói, nếu ta nếu suy xét rõ ràng thì ba ngày nữa gặp mặt ở trại nuôi ngựa Kinh Giao.”
“Trại nuôi ngựa Kinh Giao… Nơi đó địa thế trống trải, chỉ sợ rất khó giấu người.” Bùi Thanh Thù nhíu mày nhìn về phía Công Tôn Minh: “Làm sao bây giờ, chúng ta nghĩ cách cho người theo dõi hắn hay là trực tiếp bắt sống thẩm vấn?”
Công Tôn Minh trầm ngâm nói: “Ngay cả Yến Tu cũng không theo kịp hắn, có lẽ là cao thủ khinh công tuyệt đỉnh, chuyện theo dõi chỉ e là không được. Không biết võ công của hắn như thế nào, nếu được thì phái nhiều nhân thủ một chút mới có thể bắt sống hắn.”
Bây giờ Phó Húc đã bình tĩnh lại, khách quan phân tích tình huống: “Đương nhiên nếu bắt sống được thì vẫn là tốt nhất. Chỉ sợ đối phương là tử sĩ sẽ cắn lưỡi tự sát, như vậy manh mối sẽ bị chặt đứt.”
Bùi Thanh Thù tán đồng: “Cho nên chúng ta cần phải có một kế