Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
“Được rồi, mấy người các ngươi không cần quá lo đâu.” Bùi Thanh Thù mở miệng nói: “Chuyện Kính phi lần này, ít nhiều gì cũng sẽ có ảnh hưởng với Đại hoàng huynh, phụ hoàng sẽ phải hạn chế quyền lực trong tay hắn.”
“Điện hạ nói có lý.” Công Tôn Minh nói: “Mặc dù Đại Hoàng tử đảm nhiệm chức Thị lang ở Binh Bộ, nhưng cũng không phải quanh năm ở trong quân, cho dù trong đầu có suy nghĩ vượt quá đi nữa thì cũng sợ là không có năng lực kia.”
“Lại nói, điện hạ cũng sắp đại hôn rồi.” Công Tôn Minh chuyển đề tài lên người Bùi Thanh Thù: “Bệ hạ có từng tiết lộ muốn phân điện hạ tới bộ nào không?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: “Trước đó vài ngày phụ hoàng luôn vội vàng tra án, gần như không có thời gian suy xét việc sắp xếp ta vào chỗ nào đâu.”
“Bằng vào sự sủng ái của bệ hạ đối với điện hạ, trước khi chính thức phân, ngài ấy nên đánh tiếng trước với điện hạ mới đúng chứ.” Công Tôn Minh hỏi: “Trong lòng điện hạ chắc cũng có suy đoán đại khái rồi đúng chứ?”
Bùi Thanh Thù gật đầu nói: “Bình thường mà nói, các hoàng tử đều sẽ nhậm chức ở lục bộ. Ta đã nghĩ rồi, thành tích tốt nhất của ta là số học, làm đương sai[1] ở Hộ bộ là thích hợp nhất rồi. Nhưng ở Hộ bộ đã có Nhị Hoàng huynh và lão Thập, nếu như cùng làm việc với bọn họ thì ta cũng chịu đủ.”
Tuy rằng nhìn Nhị Hoàng tử và Thập Hoàng tử đều có vẻ không có tâm cơ, nhưng bọn hắn một người là nhi tử của Toàn Hoàng Quý phi, trong đó một người là loại to mồm khó đối phó, chỉ e rằng người nào cũng không phải loại dễ đối phó.
Công Tôn Minh nói: “Điện hạ đừng lo lắng quá, làm việc cùng với Nhị Hoàng tử và Thập Hoàng tử chưa chắc đã là việc xấu. Ngài ngẫm lại mà xem, mấy người lớn tuổi nhất trong những vị Hoàng tử đã phong vương, mẹ đẻ của Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử đều vì mắc sai lầm mà bị biếm hoặc bị giam cầm, có thể nói uy hiếp với ngài cũng không lớn. Chỉ có Nhị Hoàng tử, mẹ đẻ của hắn là Hoàng Quý phi có địa vị cao nhất trong hậu cung... Nếu ngài muốn né xa hắn thì vĩnh viễn chỉ có thể chịu ở thế bị động. Không bằng chủ động tìm nhược điểm của đối phương thì ngài cũng đỡ phải sợ hãi trong lòng mãi.”
Bùi Thanh Thù ngẫm nghĩ thấy Công Tôn Minh nói cũng có lý. Trước đây vì hắn tuổi còn nhỏ, nhiều lúc không thi triển được quyền cước, luôn bị động đứng ngoài quan sát hoặc ứng phó đủ loại âm mưu trong cung.
Bây giờ hắn đã trưởng thành, không lâu nữa sẽ tổ chức đại hôn rồi xuất cung, không thể giống như trước một mực an ổn ở trong góc cung được.
Đúng như Bùi Thanh Thù đoán, sau đó không lâu, quả nhiên Hoàng đế cho mời hắn tới Càn Nguyên điện, bàn về việc sắp xếp cho Bùi Thanh Thù sau khi xuất cung.
Sau khi hỏi qua ý tứ của Bùi Thanh Thù, Hoàng đế hơi trầm mặc nói: “Sở trường của ngươi là số học, đi Hộ bộ tất nhiên là tốt. Nhưng trước mặt Hộ bộ tạm thời không thiếu người, ngược lại ở Lễ bộ vẫn thiếu một vị trí. Trẫm đã nghĩ rồi, trước hết để người đi rèn luyện ở Lễ bộ mấy năm, làm từ việc nhẹ nhàng trước, chờ tương lai có cơ hội thì lại điều ngươi đi Hộ bộ, ý của Thù Nhi thế nào?”
Bùi Thanh Thù nghe thế, ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc. Lễ bộ Thượng thư đương nhiệm là Trung Thân vương Bát Hoàng thúc của hắn, Thị lang là Tam Hoàng tử. Còn cả Thập nhất Hoàng tử cũng được phân vào Lễ bộ mấy tháng trước.
Tuy rằng quan hệ của Bùi Thanh thù và Tam Hoàng tử, Thập nhất Hoàng tử rất bình thường, nhưng cũng còn tốt hơn so với Nhị Hoàng tử và Thập Hoàng tử.
Càng nghĩ kỹ, Bùi Thanh Thù cảm thấy kế hoạch của Hoàng đế có thể thực hiện, thế là lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định chuyện này, tiếp theo Bùi Thanh Thù cũng có thể yên tâm chuẩn bị cho việc đại hôn của mình.
Lễ nghi đại hôn của Hoàng tử cực kỳ rườm rà, cũng may Lễ bộ phái người chuyên trách đến giảng giải quá trình hôn lễ cho Bùi Thanh Thù, Thục phi cũng giúp hắn lo liệu rất nhiều chuyện, cho nên Bùi Thanh Thù cảm thấy chỉ cần theo đúng thủ tục mà làm là được rồi.
Trừ việc chuẩn bị lễ nghi đại hôn, Bùi Thanh Thù còn đặc biệt xuất cung mấy chuyến đi nhìn phủ Hoàng tử tương lai của mình.
Vì tuân thủ ước định lúc còn trẻ với Thất Hoàng tử, Bùi Thanh Thù đã sớm nói qua với Hoàng đế, hy vọng có thể làm hàng xóm với Thất Hoàng tử.
Bởi vì chuyện trước đây của Thập tứ Hoàng tử, trong lòng Hoàng đế cảm thấy Bùi Thanh Thù bị thua thiệt nhiều, cho nên chuyện nhỏ ấy dĩ nhiên Hoàng đế thỏa mãn hắn vô điều kiện. Trước đây Bát Hoàng tử đại hôn cũng nhìn trúng tòa phủ đệ cách vách với Thất Hoàng tử, Hoàng đế cũng không cho, đặc biệt giữ lại cho Bùi Thanh Thù.
Tòa phủ Thập nhị Hoàng tử này không phải là nhà mới mà là từ nhà cũ sửa lại mà thành. Nghe nói chủ trước của tòa nhà này là Lục Hoàng huynh của Hoàng đế, năm đó cũng là một vị Hoàng tử được Tiên đế vô cùng sủng ái, khi còn sống đã ở vị trí Thân vương. Đáng tiếc khi chỉ còn cách vị trí Thái tử có một bước thì đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo mà chết, lúc đi ban sai[1] ở bên ngoài, bây giờ đã trống không hai mươi ba mươi năm rồi.
[1] Ban sai: Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Từ hai năm trước, vì dự định ban tòa phủ đệ này cho Bùi Thanh Thù nên Hoàng đế đã chỉ thị cho người bắt tay vào sửa chữa lại. Bùi Thanh Thù cũng đã đi xem mấy lần, cho vài ý kiến chỉ đạo, cố gắng bố trí phủ Hoàng tử tương lai sao cho mình cảm thấy thoải mái nhất.
Kết cấu giống với phủ của các Hoàng tử khác, sau khi đi vào cổng chính, vòng qua một cái tường xây làm bình phong ở cổng là tới tiền viện. Tiền viện không chỉ có phòng tiếp khách, thư phòng, phòng cho khách, nhà ăn, vân vân... các gian phòng thiết yếu, mà còn rất nhiều phòng trống chừa ra, để cho các con tương lai của Bùi Thanh Thù ở lại.
Giống với các Hoàng tử, sau khi nhóm Hoàng tôn tròn năm tuổi thì phải chuyển từ viện của mẹ đẻ đến tiền viện sống một mình. So với các Hoàng tử hơn