Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Kết quả cung khai của nhóm thích khách gần giống với suy đoán của Bùi Thanh Thù. Quả nhiên bọn chúng là do quan viên Đại Đồng phủ phái đến giết hắn.
Điều khiến Bùi Thanh Thù có chút không hài lòng chính là bọn chúng chỉ nói ra tên của Lâm Đồng tri, không đề cập gì đến Tào Tri phủ.
Thành thật mà nói, một Ngũ phẩm Đồng tri mà cũng dám ám sát Hoàng tử, Bùi Thanh Thù không tin sau lưng hắn không có người khác chống lưng.
Mặc dù thân thủ của đám cao thủ đó không tồi nhưng cũng không phải là cao thủ tuyệt đỉnh gì, thậm chí còn kém thân thủ của hộ vệ phủ Hoàng tử… Có thể thấy rằng bọn chúng không phải sát thủ chuyên nghiệp gì mà giống thủ hạ do Lâm Đồng tri nuôi hơn.
Bùi Thanh Thù không thể hiểu được rốt cuộc Lâm Đồng tri đã phạm phải tội gì lớn mà lại sợ bị tra xét như thế, thậm chí để che giấu tội lỗi của mình hắn còn không tiếc mưu hại Hoàng tử?
Bùi Thanh Thù thật sự mong chờ sau khi Lâm Đồng tri bị bắt được ở kinh thành sẽ khai như thế nào.
Hơn nửa tháng sau, cuối cùng Bùi Thanh Thù cũng gặp được tên Đồng tri to gan lớn mật ở thiên lao.
Cùng bị áp giải vào kinh với hắn còn có tên Tào Tri phủ Tào Lập Quần tham ô nhận hối lộ.
Tào Lập Quần vốn tưởng rằng sau khi tự viết thư ăn năn hối cải, dù không tránh được một kiếp nhưng ít nhất có thể thoát khỏi nỗi khổ lao ngục. Ai ngờ lần này Hoàng đế rất quyết đoán đứng về phía Bùi Thanh Thù, thậm chí còn không cho Tào Lập Quần có cơ hội diện thánh đã nhốt hắn vào thiên lao.
Tào Lập Quần biết lần này coi như mình đi đời rồi.
Bây giờ hắn vô cùng hối hận vì lúc trước đã bất cẩn —— nếu sớm biết người đến Sơn Tây không phải Phó công tử gì đó mà là Thập nhị Hoàng tử thì trước tiên nhất định hắn sẽchuẩn bị trước, cố gắng che giấu hết tất cả giấu vết.
Hiển nhiên ở kinh thành không có người, tin tức không nhanh nhạy, vẫn dễ gặp bất lợi hơn!
Thế rồi hắn lại nghĩ, Lâm Đồng tri kia ở trong kinh thành có chỗ dựa mà kết cục cũng không có chỗ nào tốt hơn, trong lòng Tào Lập Quần trong lòng liền bình tĩnh hơn nhiều.
…
Lúc Bùi Thanh Thù nhìn thấy Lâm Đồng tri thì hắn đã chịu hình ba ngày rồi, nhìn qua tinh thần uể oải suy sụp không khác gì một kẻ sắp chết.
Sau khi thấy Bùi Thanh Thù, Lâm Đồng tri cũng chẳng phản ứng gì như thể hắn không quen biết người này một chút nào.
Mấy ngày nay, Lâm Đồng tri đã bị thẩm vẫn không biết bao nhiêu lần vì sao hắn lại có suy nghĩ mưu hại Hoàng tử. Từ đầu đến cuối Lâm Đồng tri đều trả lời giống nhau là để che giấu hành vi tham ô nhận hối lộ, làm thế để giữ chức quan của mình.
Hoàng đế cũng tin lời nói này nhưng Bùi Thanh Thù vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.
“Ta và ngươi không thù không oán, cứ cho là tra được một số chuyện ngươi lạm dụng chức quyền thì cũng không đến mức ngươi sinh ra chủ ý giết ta chứ?” Bùi Thanh Thù biết dụng hình với Lâm Đồng tri cũng vô dụng nên hắn cố gắng dùng giọng điệu bình thản của mình để nói chuyện với Lâm Đồng tri.
Lâm Đồng tri nghe vậy liền ngước mắt nhìn Bùi Thanh Thù một cái, mặt không biểu tình: “Ta không muốn giết ngươi, ta chỉ muốn sai người ngăn cản điện hạ để đàm phán một chút thôi.”
Bùi Thanh Thù cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không sai người hạ độc lên mũi tên thì có lẽ ta sẽ tin lời ngươi nhưng trên mũi tên lại có độc, rõ ràng ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết, ngươi còn muốn giải thích như thế nào?”
Lâm Đồng tri dừng lại một chút rồi mạnh miệng: “Đó là do mấy tên ngu xuẩn đó tự ý làm, không liên quan gì đến ta!”
“Ngươi cho rằng nguỵ biện như vậy là có thể tránh được một kiếp hay sao? Rốt cuộc chủ nhân sau lưng đối tốt với ngươi đến mức nào để ngươi khăng khăng bán mạng vì hắn như vậy?”
Lâm Đồng tri không nói gì.
“Ngươi có biết không, nếu ngươi chỉ ăn hối lộ thì với mức độ tham ô của ngươi cùng lắm là phạt lưu đày, nhưng bây giờ ngươi làm như vậy không chỉ khó giữ được tính mạng mà còn liên luỵ đến người nhà của ngươi nữa.”
Nhắc tới người nhà, hai mắt Lâm Đồng tri liền ướt nhưng hắn vẫn không nói gì cả.
Bùi Thanh Thù biết hắn sẽ không mở miệng nên đành thất vọng rời đi.
Bùi Thanh Thù đi rồi Lâm Đồng tri mới ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng Bùi Thanh Thù, trong lòng hắn liền cảm thấy trống trải.
Theo như lời nói của Bùi Thanh Thù làm sao mà hắn không biết, nhưng chủ tử phía trên có ân cứu giúp hắn, không những vậy trong tay còn nắm đủ bằng chứng để khiến cả nhà hắn bị hạch tội. Nếu hắn không khai thì tương lai sau khi vị chủ tử kia thượng vị, người nhà của hắn vẫn có khả năng sửa lại án sai. Nhưng nếu hắn khai ra thì một chút hy vọng cũng không còn.
……
Án Tri phủ Sơn Tây ăn hối lộ trái pháp luật, Đồng tri mưu hại Hoàng tử sau hơn hai tháng trải qua ba tư Hội thẩm, rốt cuộc cũng định đoạt xong.
Tào Lập Quần bị tước chức quan, tịch thu gia sản, lưu đày đến biên cương làm nô lệ. Đồng tri bị chém đầu thị chúng, nội nhân ba đời nam đinh lưu đày, nữ tử sung làm quan nô.
Cho đến Lễ thư bậc Tiểu lại, tất cả đều bị cách chức, tài sản sung công.
Phàm là tham ô, lấy việc công làm việc tư, ngồi tù là ngồi tù, lưu đày là lưu đày,. Trong một khoảng thời gian ngắn, quan trường Đại Đồng phủ chấn động, toàn bộ tỉnh Sơn Tây người người bất an, ngay cả quan viên địa phương khác cũng cảm thấy chấn động theo. Rất nhiều quan phủ địa phương đều bắt đầu tiến hành tự tra, chỉ sợ xuất hiện tình trạng tương tự.
Bọn họ sợ hãi như vậy chủ yếu là bởi vì trước nay cách đương kim Hoàng đế chấp chính vẫn luôn ôn hoà, còn cách thức xử trí quan viên địa phương sấm rền gió giữ như thế này, hơn hai mươi năm Hoàng đế kế vị tới giờ đúng là hiếm thấy.
Bọn họ bắt đầu lo lắng có phải bây giờ bắt đầu thay đổi rồi không…
Có điều nếu bọn họ quen biết cận thần của Hoàng đế thì sẽ biết đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Thật ra sâu trong nội tâm Hoàng đế, hắn vẫn không thích gây ra biến động quá lớn.
Lần này Hoàng đế có thể nghiêm trị quan viên Sơn Tây, một là do chịu k1ch thích của Bùi Thanh Thù, hai là vì nghe Lệ Phi bên gối thủ thỉ.
Khoảng thời gian trước Lệ Phi lại được chẩn là có thai. Từ sau khi Lệ Phi hồi kinh, Hoàng đế biết nàng vẫn luôn uống thuốc tránh thai đều đặn. Vốn dĩ Hoàng đế nghĩ rằng kiếp này hắn sẽ không có con nữa, ai ngờ Lệ Phi lại không cẩn thận mà có.
Ở tuổi này mà