Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi
Đến nỗi ngay cả chính bản thân mình, hắn cũng muốn tuỳ quân xuất chinh, cùng Thất Hoàng tử đi ra ngoài để học thêm được kiến thức.
Nhưng Hoàng đế kiên quyết không đồng ý, sợ trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Bùi Thanh Thù sẽ xảy ra chuyện.
Hiện tại tiểu nhi tử là đứa nhỏ mà Hoàng đế đau lòng nhất, nhưng trong lòng ông thì Bùi Thanh Thù cũng vô cùng quan trọng, ông sẽ không dễ dàng phái Bùi Thanh Thù đi tiền tuyến mạo hiểm.
Vốn dĩ Bùi Thanh Thù còn muốn đấu tranh một chút với Hoàng đế, ngay tại lúc này hắn nhận được tin vô cùng tốt---sau khi thành thân hơn một năm, rốt cuộc Tống thị cũng mang thai rồi.
Lúc biết được tin tức này, quả thật Bùi Thanh Thù không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Khoảnh khắc Tống thị nói cho hắn biết, hắn cũng thiếu chút nữa là khóc, nhưng cố gắng nín nhịn mới không rơi nước mắt: "Hài tử vẫn còn nhỏ, mới hơn một tháng. Vốn định để Chung Thái y hỗ trợ điều dưỡng thân mình một chút, không nghĩ tới ông ấy nói cho thiếp biết, thiếp đã có thai một tháng rồi..."
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Tưởng tượng đến trong bụng Tống thị đã có hài tử của hai người bọn họ, trong lòng Bùi thanh thù cảm thấy kích động không thôi.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết sôi trào là như thế nào.
"Điện hạ khoan hẳn kích động, hài tử vẫn chưa được ba tháng, còn chưa thể nói cho người khác biết. Hiện tại chuyện này cũng chỉ có Chung Thái y và Điện hạ biết, Điện hạ cũng không nên lỡ miệng nói ra."
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nhịn không nói."
Tống thị chần chờ hỏi: “Vậy… Điện hạ còn muốn tùy quân xuất chinh sao?”
Bùi Thanh Thù biết, Tống thị là một nữ tử mẫu mực. Nếu lúc này bản thân kiên trì nói phải đi, khẳng định Tống thị sẽ không ngăn hắn.
Nhưng thật vất vả Tống thị mới mang thai hài tử, hiện tại là thời điểm hắn nên bầu bạn. Bùi Thanh Thù có chút không yên tâm để Tống thị lưu lại một mình ở kinh thành trong thời buổi binh chiến loạn lạc như bây giờ.
"Không đi, ta ở lại kinh thành bảo vệ nàng và hài tử."
Tống thị nghe xong không ngăn được vui mừng mà khóc.
Nàng quá mức kích động, lôi kéo Bùi Thanh Thù nói rất nhiều chuyện. Cuối cùng không chống cự được sự buồn ngủ, nên đã ngủ trong lòng ngực Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù nhìn ra, cho dù ở trong mộng đẹp, khoé miệng Tống thị vẫn tươi cười như trút được gánh nặng.
Hắn cũng nhịn không được cười theo.
Đứa nhỏ này, hắn thật sự mong đợi đã lâu lắm, lâu đến mức chính bản thân Bùi Thanh Thù cũng hoài nghi, hắn còn có thể được hay không.
Bùi Thanh Thù không tự chủ được đưa tay đặt ở trên bụng nhỏ của Tống thị.
Tuy rằng hắn vì không áp lực cho Tống thị, nên chưa từng nói ra, nhưng Bùi Thanh Thù thật tình hy vọng thai này là một nhi tử. Như vậy mặc kệ là hắn hay là Tống thị, đều có thể nhẹ nhõm một ít.
Hiện tại trong số các Hoàng tử trưởng thành, trừ Tam Hoàng tử và Thập Nhất Hoàng tử ở bên ngoài, cũng chỉ có Bùi Thanh Thù vẫn không có nhi tử. Nhị Hoàng tử là người có nhiều con nối dõi nhất, thậm chí đã có năm nhi tử.
Hắn cũng không thể kém quá xa.
Nhưng loại chuyện sinh nam hay sinh nữ, cũng không phải là việc mà bọn họ có khả năng quyết định. Bùi Thanh Thù chỉ có thể nói cho bản thân mình tâm tình thoải mái, đợi cho ông trời an bài.
Ở thời đại này đối với đại đa số nữ tử mà nói, việc sinh nhi tử là củng cố cho địa vị của bản thân.
Lúc ấy Tam Công chúa vừa xuất giá cũng nghĩ như vậy, chính là hiện tại, nàng cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân sinh ra là nữ nhi.
Nói cách khác, nàng không biết Hoàng đế có thể đối đãi giống như Từng Hàm làm hay không, lợi dụng con trai của nàng uy hiếp người nhà lui binh.
Sau khi Từng gia khởi binh không bao lâu, Từng Hàm đã bị người bắt đi, ném vào thiên lao.
Tam Công chúa đã cầu xin, đã khóc, tất cả đều không có tác dụng.
Con trẻ vô tội, nhưng ai bảo hắn đầu thai không tốt, sinh ra làm nhi tử của nghịch tặc chứ?
Tuy rằng Tam Công chúa có chút khổ sở, nhưng cũng không có cách nào.
Nàng đã hi vọng Từng Tuấn có thể nhìn vào tình cảm phụ tử mà từ bỏ mưu phản.
Nhưng Từng Tuấn thậm chí không vì thứ trưởng tử này của mình mà lộ ra vẻ chút do dự nào, vẫn kiên định mang binh lên phía bắc.
Thân tình phụ tử, ở trước mặt quyền thế cùng lợi ích, có vẻ không đáng một đồng.
---
Trong nháy mắt, Từng gia khởi binh đã trôi qua hơn một tháng. Trước tình hình chiến đấu mỗi ngày như tuyết rơi hướng về kinh thành, có vui có buồn, nhưng nói chung tình thế cũng không tệ lắm.
Tuy rằng Từng gia tạm thời chiếm lĩnh tám toà thành trì phía nam, nhưng đã bị Mộ lão Tướng quân cùng đại quân Tây Bắc ngăn cản ở vùng Tứ xuyên về phía bắc.
Tứ Xuyên là nơi đặt tổ trạch của Chu gia. Trước khi Chu Thái Phó vào kinh, Chu gia đã ở Tứ Xuyên phát triển rất nhiều năm, ở địa phương có lực ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa hai vị thiếu gia của Chu gia chạy về đầu tiên, rất nhiều dân địa phương đều bị Chu gia lừa dối.
Trong Chu gia thì án rối loạn kỉ cương lại là một phiên bản hoàn toàn khác--- Tam Hoàng tử vì cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thái tử, mà hắn bị các huynh đệ hãm hại. Chu gia bị vô tội liên lụy, lôi ra xử trảm.
Cho nên Từng gia khởi binh, là trượng nghĩa tương trợ, vì bình định, vì cho Tam Hoàng tử và Chu gia một công đạo mà không phải mưu phản.
Nhưng nói dối chính là nói dối, chung quy có một ngày bị phá thủng.
Hiện tại Tam Hoàng tử đóng quân Long An ở trong phủ, đã dần dần truyền nổi lên tiếng gió, nói Tam Hoàng tử vì thật sự tham ô mà bị chém, mới phải chạy trốn về phía Nam.
Sau khi Tam Hoàng tử nghe nói xong thì nổi trận lôi đình, lập tức bắt mấy người nghị luận ở sau lưng hắn, chém đầu ở bên đường thị chúng.
Nhưng hắn càng táo bạo, càng có vẻ hắn chột dạ.
Hiện tại Tam Hoàng tử mắt nhắm mắt mở, là có thể nghe được âm thanh nói nhỏ khe khẽ của người khác ở phía sau lưng.
Hơn nữa quân Từng gia bị quân của Mô gia ngăn cản, tiến Bắc càng thêm khó khăn, Tam Hoàng tử chỉ cảm thấy bản thân như đang có nhiều toà núi đè lên người, ép hắn không thở nổi.
Hắn cảm thấy chính mình sắp phát điên