Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi
Trong kinh thành, Bùi Thanh Thù vừa đi vào phủ An Quận vương mới được xây thêm không lâu, tìm Tứ Hoàng tử thượng nghị về việc Thất Hoàng tử.
Bởi vì Tứ Hoàng tử có công điều tra sự việc tạo phản trước đó, Hoàng đế cũng đã hạ chỉ sắc phong Tứ Hoàng tử làm Quận vương, phong hào là An. Phủ Tứ Hoàng tử đã có sẵn nên chỉ cần tiến hành xây dựng thêm.
Nhưng hiện tại Bùi Thanh Thù không có tâm trạng thưởng thức phủ đệ của Tứ Hoàng tử.
Sau khi đi vào thư phòng, huynh đệ hai người trực tiếp bàn thẳng chuyện chính.
"Bên này của Tứ ca có thu được tin tức gì của Thất ca không?"
Sắc mặc của Tứ Hoàng tử trầm trọng lắc lắc đầu.
Bùi Thanh Thù thở dài nói: "Đại Hoàng huynh cùng Thất Hoàng huynh cùng xuất binh, vốn dĩ là công tử thiếu gia. Thất ca lại lần đầu tiên xuất chinh, sẽ không có gì xảy ra ngoài ý muốn chứ.."
"Có Đại Hoàng huynh ở bên, hẳn sẽ không đến mức nào đâu." Tứ Hoàng tử phân tích nói: "Theo tin tức được truyền từ Mộ lão Tướng quân bên kia, hiện tại Mộ Tướng quân đang có thủ hạ là Tăng Tuấn, đại khái khoản bảy tám vạn binh mã mới có thể gọi là thực lực tương đương. Tuy nhân số bên Đại Hoàng huynh thiếu một ít, nhưng Đại Hoàng huynh từng có kinh nghiệm nhiều lần xua đuổi được người Hung Nô, hẳn không thể kém hơn so với Tăng Tuấn được."
Bùi Thanh Thù nghe xong, vẫn cảm thấy có chút lo lắng, hiện tại hắn bắt đầu hối hận việc lúc trước vẫn luôn ủng hộ Thất Hoàng tử đi tiền tuyến.
Tứ Hoàng tử nhìn ra Bùi Thanh Thù đang lo lắng, trấn an hắn nói: "Thập Nhị đệ, ta biết hiện tại trong lòng đệ khẳng định cũng không chịu đựng nổi. Nhưng bây giờ chúng ta ở đây lo lắng cũng không thay đổi được gì, chuyện xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra."
"Không được, đệ không thể cái gì cũng không làm cả." Bùi Thanh Thù đứng lên nói: "Đệ sẽ thỉnh cầu với phụ hoàng, cho đệ một đội binh mã, đi tiền tuyến chi viện."
“Đệ?” Tứ Hoàng tử theo bản năng mà phản đối, “Thập Nhị đệ, không phải ta đả kích đệ, võ công của đệ so với lão Thất còn kém xa đấy...”
“Lãnh binh đánh giặc, không nhất định phải tự mình ra trận giết địch. Nếu phụ hoàng không yên tâm để đệ làm chủ soái, thì đệ làm phó tướng theo quân cũng được, tóm lại đệ muốn đi chi viện cho đám người Thất ca!"
Tuy nói từ xưa tới nay, trên chiến trường có rất nhiều giai thoại về việc lấy ít thắng nhiều, nhưng đặt lên trên chính thân nhân của minh mà nói thì Bùi Thanh Thù thật sự không dám đánh cuộc với xác suất này.
Thất Hoàng tử đối với hắn mà nói, vừa là huynh vừa là bạn, là huynh đệ quan trọng nhất trong sinh mạng của hắn, cho nên Bùi Thanh Thù không thể cứ trơ mắt nhìn Thất Hoàng tử đặt bản thân trong hiểm cảnh mà không màng như vậy được.
Tứ Hoàng tử thấy mình khuyên hắn không nghe, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy đệ đi chỗ phụ hoàng thử vận may đi, xem thử ông ấy có thể đáp ứng đệ hay không."
Sở dĩ Tứ Hoàng tử không hề khuyên bảo, là bởi vì hắn biết, Bùi Thanh Thù ở chỗ Hoàng đế nhất định sẽ nếm mùi thất bại.
Quả nhiên, Hoàng đế vừa nghe Bùi Thanh Thù nói tính toán mang binh đi chi viện tiền tuyến, lập tức liền nói: "Không được, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, trẫm không thể cho con đi mạo hiểm như vậy được."
Nếu lời này để cho Đại Hoàng tử và Thất Hoàng tử đang ở trên chiến trường chém giết nghe được, sẽ có bao nhiêu lạnh tâm!
Tựa như mười ngón tay có dài có ngắn vậy, Tâm Hoàng đế cũng sẽ thiên vị, mà Bùi Thanh Thù đúng là được ông thiên vị.
Nhưng đôi khi, loại thiên vị này, ngược lại trở thành một loại gánh nặng.
"Nếu như phụ hoàng không yên tâm, không bằng cho Vinh Quốc công làm chủ soái, nhi thần chỉ tuỳ quần đi theo thôi. Nhi thần đảm bảo, bản thân tuyệt đối không xông lên phía trước, có được không?"
"Không được, trẫm không thể để cho con xảy ra ngoài ý muốn dù chỉ một chút thôi cũng không được." Khó có được lần này Hoàng đế kiên quyết, "Ai cũng có thể mạo hiểm, chỉ có con là không được."
Bùi Thanh Thù đang muốn mở miệng biện giải cho bản thân, liền nghe được một âm thanh quen thuộc truyền đến: "Chàng để cho con đi đi."
Hai phụ tử sửng sốt, đồng thời quay mặt nhìn bình phong.
Lệ Phi đi ra, mặt không biểu tình mà nói: "Ngây ngốc ở trong kinh thành, hắn cũng chỉ vĩnh viễn là một hài tử không trưởng thành mà thôi. Nhân cơ hội này, đi bên ngoài rèn luyện một chút là được. Nếu Hoàng thượng đau lòng con, thì đều thêm nhiều binh mã và hộ vệ là được."
Bùi Thanh Thù kinh hỉ nhìn về phía Lệ Phi, lại nhìn về phía Hoàng đế.
“Nhưng mà……”
Lệ Phi không cần nghĩ ngợi nói: "Còn nhưng nhị gì nữa? Không phải Hoàng thượng đang đau đầu chuyện Đại Tề không có tướng tài tuổi trẻ để dùng sao? Hiện tại các Hoàng tử đều đã dần dần trưởng thành, thế gia trẻ tuổi cũng đã trưởng thành. Nếu Hoàng thượng không cho bọn họ cơ hội rèn luyện, chờ đến khi đám lão tướng trăm năm sau, những người trẻ tuổi này lấy gì thủ vệ giang sơn Đại Tề?"
"Nhưng Thù nhi là hài tử của chúng ta..." Hoàng đế cường điệu hai chữ "chúng ta", muốn cho Lệ Phi hiểu rõ, ông là vì Lệ Phi, mới bảo vệ Bùi Thanh Thù như vậy.
Nhưng mà Lệ Phi căn bản không cảm kích: "Nhi tử của chúng ta thì như thế nào? Nếu hắn là Hoàng tử, là con dân Đại Tề, nên vì quốc gia mà ra sức."
Sau khi có Lệ Phi ủng hộ, Bùi Thanh Thù nắm chắc cơ hội: "Phụ hoàng, người còn nhớ lúc con còn nhỏ, người đã nói gì với con không? Người nói người hi vọng con có thể tự lực cánh sinh để con tự do sinh hoạt, để con biết cách tồn tại. Nếu người còn giữ lời của người lúc đó, vậy người để con đi thôi!"
Quân vô hí ngôn, Hoàng đế đã từng nói, tất nhiên không có khả thu hồi.
Thấy hai mẫu tử đều kiên trì như thế, Hoàng đế chỉ có thể thở dài một tiếng, rồi đồng ý với Bùi Thanh Thù.
Chẳng qua Hoàng đế dặn dò lui, dặn dò tới, nói với Bùi Thanh Thù ngàn vạn không cần xông lên phía trước, thậm chí cả loại lời "Đánh không lại liền chạy" cũng nói ra được.
Bùi thanh thù cũng chỉ dở khóc dở cười.
"Đại trượng phu thua không quan trọng, mặt mũi không tính là gì, mấu chốt chính là an nguy của con." Phụ hoàng lôi kéo Bùi Thanh Thù, không thấy phiền mà cứ dặn dò: " Nếu con có chút gì ngoài ý muốn, Phụ hoàng không thể..."
Bùi Thanh Thù sợ Hoàng đế sẽ nói ra Phụ hoàng không thể sống nổi cứ như nữ nhi tình vậy, vội vàng nói tiếp: "Phụ hoàng yên tâm, vì hai người, nhi thần nhất định