Edit: Chang Phi
Beta: An Thục Phi
Hai mắt Tăng Tuấn trừng lớn như chuông đồng, không thể tin được mà nhìn Đại Hoàng tử vốn dĩ phải trúng độc bỏ mạng, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống bụng bị đâm đang đổ máu của chính mình. Qua một lúc lâu sau hắn mới ngã xuống, không nhúc nhích.
Cho đến chết, Tăng Tuấn cũng không nhắm mắt.
Sau khi Đại Hoàng tử dùng hết sức đâm ra một thương này liền thở dốc ngã trên mặt đất, thống khổ rên rỉ.
Độc trên mũi tên phát tác.
......
Lúc phụ tử Phó Phiên mang Đại Hoàng tử trở về Long An thành, Bùi Thanh Thù đang ở cùng quan binh đào dân chúng bị chôn vùi dưới đống phế tích lên.
Lần này thời gian động đất tuy không dài nhưng lại gần như hủy diệt hết cả tòa thành trì.
Bởi vì tri phủ địa phương phản quốc theo địch nên bị xử tử hình, các quan viên khác phần lớn cũng vào ngục. Cho nên công tác cứu viện sau thiên tai là việc Bùi Thanh Thù không thể không lo liệu.
"Cần nhanh chóng đưa được người bị chôn vùi dưới phế tích lên, thậm chí là gia cầm cũng phải đào lên."
Sau thiên tai đáng sợ nhất chính là ôn dịch, một khi xử lý thi thể chậm trễ, dẫn đến ôn dịch sẽ rất phiền toái.
Tuy công tác sau thiên tai là nhiệm vụ nặng nề, khẩn cấp, nhưng so với việc hành quân đánh giặc thì tâm lý lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cho nên các tướng sĩ Thần Xu doanh đều không có câu oán hận nào, rất tự giác vùi đầu làm việc.
Bởi vậy sau khi Bùi Thanh Thù nghe tin Đại Hoàng tử bị trọng thương liền có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho người phía dưới, còn mình thì rút thời gian ra để quay lại thăm Đại Hoàng tử.
Hiện tại gần Long An thành lúc nào cũng có thể xảy ra dư chấn nguy hiểm, cho nên ở trên lầu các còn không an toàn bằng ở trong lều trại. Bây giờ mấy người Bùi Thanh Thù đều tạm thời ở trong lều trại.
Trước khi tiến vào doanh trướng của Đại Hoàng tử, Bùi Thanh Thù thấp giọng hỏi Phó Nhiên: "Thương thế của đại ca...nghiêm trọng lắm à?"
Phó Nhiên sắc mặt nặng nề gật đầu: "Huống Tuấn kịp thời xử lý miệng vết thương, hút máu độc ra, nhưng Nghị quận vương vì giết Tằng Tuấn mà sau khi trúng tên độc vẫn hoạt động mạnh nên độc tố trong thân thể...Sợ là nhất thời khó thanh lọc được."
Lúc Bùi Thanh Thù đi vào chỉ thấy Đại Hoàng tử nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh mét nằm ở trên giường.
Một quân y đang băng bó lại miệng vết thương, một ngươi khác đang kê thuốc, hai tiểu binh lau mình thay quần áo cho hắn, trong phòng bận rộn, không khí rất khẩn trương.
Bùi Thanh Thù đứng ở đầu giường Đại Hoàng tử trong chốc lát, thấy Đại Hoàng tử không có chút phản ứng nào liền gọi quân y đang kê thuốc đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"
Quân y lắc đầu nói: "Trong quân điều kiện hữu hạn, ngay cả dược liệu trong đơn thuốc này...Cũng không biết có thể gom đủ được hay không."
Bởi vì lo lắng Bùi Thanh Thù sẽ bất ngờ bị thương nên Hoàng đế đã cho quân y tốt nhất đi theo.
Xuất quân đánh giặc không thể so với ở trong cung, dược liệu thiếu cái này, thiếu cái kia cũng là chuyện rất bình thường.
"Ngươi nắm chắc mấy phần có thể cứu được đại hoàng huynh?"
Nghe xong câu hỏi của Bùi Thanh Thù, quân y chần chờ đáp: "Hai......" Hắn định giơ hai ngón tay nhưng lời nói đến bên miệng, lại thu lại một ngón: "Một phần, nhiều nhất là một phần."
Một phần, xác suất này quá thấp.
Sau khi ra khỏi doanh trướng của Đại Hoàng tử, Bùi Thanh Thù tâm sự nặng nề về tới lều trại của mình, tự hỏi bây giờ nên làm gì mới tốt.
Long An là một phủ không lớn không nhỏ ở Tứ Xuyên, nếu có thể đưa Đại Hoàng tử vào thành thì có lẽ Đại Hoàng tử còn có thể nhiều hơn một đường sống.
Nhưng với tình huống trước mắt của Đại Hoàng tử thật sự không thích hợp để di chuyển. Bây giờ hắn rất yếu, chỉ không cẩn thận bị gió thổi cũng có khả năng mất tính mạng.
Bùi Thanh Thù tính tìm bọn Thất Hoàng tử để thương lượng một chút.
Hiện tại Thất Hoàng tử cùng Đại Hoàng tử có thể nói là có giao tình sống chết. Lúc trước Đại Hoàng tử liều chết cứu Thất Hoàng tử, đương nhiên Thất hoàng tử không có khả năng cứ trơ mắt ra mà nhìn Đại Hoàng tử đi tìm cái chết.
Sau khi nghe nói tình huống của Đại Hoàng tử, Thất Hoàng tử không để ý đến vừa nãy chính mình thiếu chút nữa thì nổ đầu trong dư chấn, kích động đứng lên nói: "Không phải Tứ Xuyên cũng có không ít danh y à? Nếu Đại hoàng huynh không nên hoạt động, vậy chúng ta đi mời danh y là được!"
"Đây là một biện pháp không tệ, chỉ là hiện tại đại phu vốn dĩ đã khan hiếm, danh y lại càng ít hơn...... Chỉ sợ là không dễ tìm được như vậy."
Sau khi xảy ra động đất, bởi vì có rất nhiều người bị bệnh nên Bùi Thanh Thù đã cố gắng vơ vét đại phu trong Long An phủ. Ngay cả mấy phủ phụ cận Long An hắn cũng phái người đi tìm. Nhưng các thành thị khác phụ cận Long An cũng đã chịu ảnh hưởng nhất định, bên kia người ta cũng cần đại phu cho nên có thể tới Long An cũng không nhiều.
"Ta cũng không tin Tứ Xuyên lớn như vậy mà không có ai có thể cứu được đại ca!" Trước khi Thất Hoàng tử lao ra ngoài ném xuống một câu: "Ta tự mình đi tìm!"
Bùi Thanh Thù biết không ngăn được hắn nên đành để cho hắn đi.
Dù sao ngoại trừ hộ vệ của Thất Hoàng tử ra thì Bùi Thanh Thù còn để Triệu Hổ phái mấy người đi theo hắn để bảo đảm an toàn cho Thất Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù vốn tưởng Thất Hoàng tử chỉ là lăn lộn mù quáng, sớm muộn gì cũng sẽ bất lực quay trở về. Nhưng không nghĩ rằng Thất Hoàng tử lại thật sự có bản lĩnh, rất nhanh đã tìm được một vị thần y rất ít khi rời núi xem bệnh cho người khác.
Vị thần y này họ Kê, tóc, râu, lông mày đều đã bạc trắng, nhưng làn da lại không có nhiều nếp nhăn làm người khác không rõ tuổi thực tế của hắn.
Trước khi để hắn chẩn trị cho Đại Hoàng tử, Bùi Thanh Thù cố ý rút ra thời gian, mang theo một quân y đi cùng để tự mình xem vị Kê tiên sinh này một lần, phòng ngừa Thất Hoàng tử đơn thuần, bị giang hồ thuật sĩ lừa.
Bùi Thanh Thù không hiểu y