Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Vốn Nhị Hoàng tử đoán chắc nữ tử mềm yếu như Chung thị tất nhiên không dám lộ ra để tránh tổn hại danh tiết của mình cho nên hắn mới dám làm càn như vậy.
Còn Chung thị lại đoán chắc Nhị Hoàng tử sợ sự tình bị làm lớn lên sẽ bại lộ chuyện hắn đùa giỡn em dâu cho nên mới dám hô to.
Lúc này nếu đổi lại là người khác thì thật sự đã sớm từ bỏ. Rốt cuộc so sánh với nữ sắc, tiền đồ và thanh danh mới là quan trọng với nam nhân nhất.
Nhưng Chung thị cũng không đủ hiểu Nhị Hoàng tử này.
Nàng vốn tưởng rằng sau khi nhìn ra mình không dễ ức hiếp, Nhị Hoàng tử nên thu tay lại mới đúng. Lại không nghĩ người này ham mê dâm dục đến mức đuổi theo, ý đồ che miệng nàng lại, kéo nàng đi.
Chung thị sợ hãi, liều mạng cắn bàn tay Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử đau đến mức hít hà một hơi đồng thời thu tay, phải dùng một tay khác túm lấy tóc Chung thị.
Kết quả ngay lúc này, một nữ tử đột nhiên la lớn: “Dừng tay!”
Nhị Hoàng tử thấy có người tới, chỉ có thể không cam lòng mà thu tay.
Người ngăn cản Nhị Hoàng tử là một phụ nhân trang điểm ăn mặc trẻ trung, thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, không phải ai khác chính là Tề thị Trắc phi của Đại Hoàng tử.
Tề thị là nữ nhi của một võ tướng dưới trướng Đại Hoàng tử, trước khi võ tướng kia tòng quân, hắn là người giang hồ làm việc trong Tào Bang [1]. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Tề thị cũng sinh được lòng hào hiệp trượng nghĩa.
[1] Tào Bang: một bang hội liên hợp bí mật thời nhà Thanh, chuyên hoạt động vận chuyển đường thủy.
Trước hôm nay, Tề thị và Chung thị chỉ mới chạm mặt, cũng không quen biết. Nhưng chuyện Bùi Thanh Thù suất binh chi viện Đại Hoàng tử, Tề thị biết. Cho nên hôm nay thời điểm thấy Uông Gia Ý làm khó dễ Chung thị, Tề thị vốn đã muốn nói đỡ nàng ấy, không nghĩ tới bị Nhị Hoàng tử giành trước một bước.
Chung thị gả vào hoàng gia một thời gian ngắn cho nên cũng chưa có hiểu biết về Nhị hoàng tử, Tề thị lại bất đồng. Thân là Trắc phi của Đại Hoàng tử, Tề thị hiểu vô cùng rõ tính cách của Nhị Hoàng tử.
Cho nên sau khi Chung thị nói muốn đi ra ngoài thay quần áo, Tề thị không yên tâm liền đi theo, không nghĩ tới vừa vặn thấy một màn này.
Nàng thấp giọng sai bảo nha hoàn bên cạnh: “Mau đi đằng trước mời Hằng vương điện hạ lại đây, nói Chung trắc phi đã xảy ra chuyện!”
Chuyện tốt đột nhiên bị người phá vỡ, Nhị hoàng tử không vui mà nhìn Tề thị, nói: “Ngươi là ai? Chuyện không liên quan ngươi quản làm gì?”
Tề thị cười lạnh nói: “Khang Quận vương thật đúng là quý nhân hay quên, hai năm trước ngươi đến Nghị vương phủ uống rượu, ngươi còn gọi ta một tiếng tẩu tẩu đấy.”
“À, thì ra là nữ quyến của đại ca.” Nhị Hoàng tử xoa đầu, làm ra vẻ say rượu: “Thật ngại quá, ta uống nhiều, không nhận ra.”
“Dù là uống nhiều rượu cũng không thể khinh bạc đệ muội chứ.” Tề thị đi đến bên người Chung thị, ôm bả vai Chung thị, phẫn nộ nhìn về phía Nhị hoàng tử.
“Khinh bạc? Đệ muội?” Nhị Hoàng tử không hiểu ra sao nhìn về phía Tề thị, “Ngươi đang nói ai đó? Đây không phải ca nữ Diệp phủ sao?”
Chung thị bị hắn làm cho tức giận, thiếu chút nữa cắn rụng răng. Nước mắt đọng ở vành mắt, cố nén không cho rơi xuống.
Thân là nữ tử, Tề thị đồng cảm như bản thân mình cũng bị ức hiếp, trừng mắt nhìn Nhị Hoàng tử, nổi giận đùng đùng nói: “Khang Quận vương đây là muốn giả say sao? Nhưng vừa rồi lúc ngươi xuất hiện ở phòng khách, đưa ý kiến lấy ca nữ đổi Chung muội muội thì không giống dáng vẻ say đến hồ đồ đâu! Thế nào, chẳng lẽ Khang Quận vương điện hạ thích rượu tới mức này, mới ra cửa liền uống vài bầu rượu sao?”
“Ngươi!” Nhị Hoàng tử không nhịn được bạo phát: “Ta kêu ngươi một tiếng tẩu tẩu, ngươi thật sự cho rằng mình to sao! Chuyện của ta và tiểu nương tử này liên quan thá gì đến ngươi? Bớt con mẹ nó xen vào việc của người khác đi!”
Nhị Hoàng tử nói roof muốn đi, ai ngờ hắn mới vừa xoay người, vừa vặn chạm mặt Bùi Thanh Thù.
Sau khi nhìn thấy Bùi Thanh Thù, thân mình Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ nhưng lập tức khôi phục như thường, cười ha ha mà kêu một câu: “Thập nhị đệ.” Sau đó muốn đi.
Bùi Thanh Thù duỗi tay kéo hắn lại.
Trong ấn tượng của Nhị Hoàng tử, Bùi Thanh Thù chính là một nhóc con dáng vẻ như cục bánh bao, là nhi tử được Hoàng đế sủng ái. Tuy rằng được sủng ái nhưng lại không thể tạo thành uy hiếp gì quá lớn với hắn.
Nhưng đó đều là chuyện quá khứ.
Từ sau khi Bùi Thanh Thù trải qua chiến trường, trong lòng Nhị Hoàng tử có vài phần kiêng kị đối với hắn.
Nhị hoàng tử cảm thấy người dám lên chiến trường hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không muốn sống.
Dù sao hắn cũng không dám lên chiến trường, bảo hắn núp ở phía sau quản lương thảo hắn cũng không dám.
Bởi vì chuyện hôm nay đúng thật là hắn đuối lý, trong nháy mắt bị Bùi Thanh Thù giữ chặt, trong lòng Nhị Hoàng tử đột nhiên cảm thấy đặc biệt khủng hoảng, sợ Bùi Thanh Thù sẽ hung hăng cho hắn một đấm.
Trong giây lát, Nhị Hoàng tử lại sinh ra một ý tưởng —— nếu Bùi Thanh Thù động thủ đánh hắn trước, nói không chừng lại là một chuyện tốt.
Năm đó cũng không phải hắn không động vào nữ nhân của lão Tam, kết quả thế nào? Sau khi đánh hắn, lão Tam đã bị Hoàng đế răn dạy.
Mặc kệ nói thế nào, Nhị Hoàng tử cũng là huynh trưởng của bọn họ. Đệ đệ đánh ca ca, đó chính là đệ đệ không đúng.
Nghĩ như vậy, Nhị Hoàng tử lại hy vọng Bùi Thanh Thù có thể lập tức ra tay.
Nhưng Bùi Thanh Thù cũng không làm như hắn mong muốn mà là trở tay đẩy Nhị Hoàng tử, đẩy hắn lảo đảo, lui về phía sau vài bước.
Sau khi trong lòng có chủ ý, Nhị Hoàng tử cũng không sợ, ngược lại chậm rãi nói với Bùi Thanh Thù: “Thập nhị đệ, đệ làm gì vậy?”
Bùi Thanh Thù cũng không để ý tới hắn, mà vươn tay hướng về phía Chung thị, ý bảo nàng đến phía mình. Chung thị thấy vậy đi qua, thấp giọng kể chân tướng sự tình cho Bùi Thanh Thù.
Sau khi Bùi Thanh Thù nghe xong, sắc mặt xanh mét nhìn về phía Nhị Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử bị Bùi Thanh Thù nhìn đến mức chột dạ thế nhưng lại vừa ăn cướp vừa la làng: “Thập nhị đệ,