Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Sau khi nghe Thục Quý phi nói xong, Bùi Thanh Thù thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hắn biết với tính tình của mẫu phi, nàng sẽ không nỡ làm tổn thương Chung thị, chỉ đành trách Nhị Hoàng tử là đầu sỏ gây tội.
Phải biết rằng, khi người ta nghe nói một nữ tử bị một nam nhân phi lễ, rất nhiều người có tư tưởng ngu muội, đặc biệt là nữ nhân đều sẽ nói là do nữ tử bị khinh bạc sai.
Vì sao người ta không bị phi lễ mà chỉ có một mình nàng bị người ta khinh bạc? Nếu không phải do nàng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì sao có thể xảy ra chuyện đó được?
Bùi Thanh Thù cũng không muốn người khác nói Chung thị như thế.
“May mà lúc ấy con nghĩ cách ép lão Nhị xin lỗi, không để hắn tiếp tục quấy nhiễu. Hơn nữa còn có Tề thị ở đó làm chứng, như vậy sau này lão Nhị sẽ không thể chơi xấu vu oan Chung thị được.” Thục Quý phi dặn dò: “Tề thị đã đứng ra làm nhân chứng, vậy chúng ta phải bảo vệ nàng cho tốt, ngàn vạn lần không thể để nàng bị lão Nhị uy hiếp sửa miệng được. Lát nữa về con nên đưa Chung thị đến Nghị Thân vương phủ một chuyến.”
Bùi Thanh Thù không nghĩ ngợi gì liền gật đầu đồng ý.
Dù Quý phi không nói, hắn cũng định sẽ đến Nghị Thân vương phủ nói lời cảm tạ.
“Mẫu phi, thật ra lần này trở lại Tứ Xuyên, tiếp xúc với Đại hoàng huynh nhiều hơn một chút, ta cảm thấy con người huynh ấy cũng không tệ, là một người trung thành với nước. Nhi tử và huynh ấy cũng có một chút thâm giao, chỉ là cố kỵ chuyện Kính Phi lúc trước nên vẫn hơi lưỡng lự. Không biết người cảm thấy thế nào?”
Bùi Thanh Thù và Kính Phi giao tiếp không nhiều lắm còn Thục Quý phi đã biết Kính Phi hai mươi ba mươi năm nay rồi, đương nhiên sẽ hiểu nàng ta rõ hơn so với Bùi Thanh Thù.
Thục Quý phi trầm ngâm: “Kính Phi trông có vẻ thật thà, nhưng vẻ thật thà của nàng ta và Thành Phi khác nhau. Có lẽ do ở cùng Toàn Phi lâu nên trong đầu nàng ta cũng tính kế không ít, nếu không sao lúc trước nàng ta có thể làm ra loại chuyện đó khiến Hoàng thượng biếm nàng ta vào lãnh cung được. Dù sao theo ta thấy không thể hoàn toàn tin Kính Phi được. Có điều…”
Thục Quý phi chuyển đề tài: “Chúng ta cũng không thể bởi vì chuyện của Kính Phi mà phủ nhận hoàn toàn Đại ca con được. Hiện tại Đại ca con đang là Thân vương, trong quân có uy danh lớn, con thân thiết với hắn một chút thì cũng không thiệt chỗ nào nhưng giữa người với người dù sao cũng có cái gọi là thân sơ xa gần. Bản thân con phải đúng mực, đừng có cái gì cũng nói hết với người ta là được.”
Bùi Thanh Thù rất tán đồng lời nói của Thục Quý phi.
Mỗi khi rơi vào trường hợp như thế này, Bùi Thanh Thù đều cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn vì có một mẫu phi sáng suốt và có suy nghĩ giống hắn.
“Đúng rồi mẫu phi, tựa như người nói, hiện tại dù gì Đại ca gì cũng là Thân vương rồi, chẳng lẽ trắc phi của hắn còn sợ bị Nhị hoàng huynh uy hiếp sao?”
Bùi Thanh Thù sẽ dốc toàn lực để bảo vệ trắc phi của hắn và người nhà của nàng. Nhưng trắc phi của Đại Hoàng tử thì đúng là Bùi Thanh Thù không nên nhúng tay quản quá nhiều.
Thục Quý phi cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Thật ra bản thân lão Nhị này cũng không có năng lực gì. Hiện tại trong triều có vài ý kiến muốn lập hắn làm Thái tử cũng chỉ vì mẫu phi của hắn là Hoàng Quý phi và phía sau hắn còn có một cữu cữu làm tướng quân thôi. Có lẽ hắn không nghĩ nhiều về chuyện này đâu. Chỉ sợ Hoàng Quý phi và Diệp gia vì không muốn để lộ sơ hở nào sẽ xuống tay với Tề thị và Chung thị thôi.”
Thục Quý phi nói không sai, với tài trí và nhân phẩm của Nhị Hoàng tử, nếu chỉ là phi tần có vị trí thấp thì căn bản chẳng có gì đáng sợ cả.
Mấu chốt chính là sau lưng hắn lại có người chống lưng, con đường của hắn hầu như Toàn Hoàng Quý phi đã bày sẵn cho rồi.
Thục Quý phi khinh thường: “Hừ, Diệp gia là cái thá gì, mới nổi lên mấy năm nay mà đã khoe khoang đến mức không nhìn thấy hướng. Để bổn cung xem nếu bây giờ Diệp Luân chết dưới tay thuộc hạ Hung Nô, liệu còn có mấy người nguyện ý liếm cái chân thối của Diệp gia nữa.”
Thục Quý phi khi còn nhỏ từng thôn quê mấy năm, vì thế thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu thô thiển.
Vốn dĩ trong lòng Bùi Thanh Thù đang cảm thấy nặng nề, lúc này lại bị Thục Quý phi chọc cho Tức cười: “Mẫu phi, người nói phải, chỉ là chúng ta không thể không làm gì. Chẳng lẽ cứ chờ người Hung Nô ‘giúp’ chúng ta giải quyết Diệp gia sao?”
“Đương nhiên rồi, ta chỉ là nói tình hình hiện tại thôi.” Thục Quý phi nói, sau đó tiếp tục rơi vào trầm tư: “Muốn chọn Diệp Luân làm khuyết điểm của bọn chúng… Tỷ phu của con bây giờ đang ở trong quân, chỉ là không biết hắn có đồng ý giúp chúng ta hay không thôi.”
“Không kịp nữa rồi.” Nếu bây giờ Dung Dạng còn ở kinh thành thì may ra Bùi Thanh Thù còn đảm bảo có thể thuyết phục được hắn giúp mình, nhưng Dung Dạng đã xuất chinh rồi, quan hệ của Dung Dạng và Bùi Thanh Thù chưa sâu tới mức dùng thư để thuyết phục hắn giúp Bùi Thanh Thù làm việc.
Nhưng nếu để Tứ Hoàng tử nói… Có lẽ sẽ không giống nhau.
Đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, Bùi Thanh Thù không muốn tiếp tục trò chuyện với Thục Quý phi nữa. Hắn không thể chờ được nữa mà rời cung đi đến An Quận vương phủ.
Thật ra lúc nhìn thấy Tứ Hoàng tử, trong lòng Bùi Thanh Thù không khỏi xuất hiện cảm giác áy náy.
Lúc xảy ra tranh chấp ở Kính Bình Bá phủ với Nhị Hoàng tử, Bùi Thanh Thù đã ra hiệu với Tứ Hoàng tử nên mới khiến Nhị Hoàng tử kiêng kị hắn, không dám tiếp tục đổi trắng thay đen.
Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là lúc tỏ ra áy náy, Bùi Thanh Thù còn có rất nhiều chính sự phải làm.
Bùi Thanh Thù tránh nặng tìm nhẹ, không nói với Tứ Hoàng tử chuyện Nhị Hoàng tử khinh bạc Chung thị mà trước tiên hàn huyên chuyện thời thế gần đây.
Đây là chuyện huynh đệ bọn họ thường xuyên đàm luận, Tứ Hoàng tử cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Nội loạn hay ngoại xâm đều cần binh lực lớn mạnh để dẹp yên, có điều bây giờ triều đình căn bản là không đủ thực lực.” Tứ Hoàng tử nói chuyện từ trước đến nay không lưu tình: “Chỉ vì mỗi trận đánh bên thắng lợi đều là Đại Tề nên từ phụ hoàng cho tới bình dân bá tính đều cho rằng Đại Tề bách chiến bách thắng, chuyện này thật sự là quá buồn cười.”
Tuy rằng trong lòng chán ghét chuyện chính trị và quân sự nhưng xét về mặt trình nói, Tứ Hoàng tử là một người sáng suốt hiếm thấy.
Chỉ là hắn chưa nghĩ xa đến chuyện có một ngày Đại Tề sẽ thua thảm đến mức diệt quốc đồ thành.
Bùi Thanh Thù hỏi: “Chẳng lẽ Tứ hoàng huynh cho rằng lần này Đại Tề sẽ bại sao?”
Tứ Hoàng tử lắc đầu: “Mười vạn binh mã áp chế ba vạn kỵ binh Hung Nô, với ưu thế nhân số áp đảo, Đại Tề nhất định sẽ thắng. Nhưng thắng cũng phải xem là thắng như thế nào. Nếu Đại Tề thương vong năm vạn quân, Hung Nô thương vong một vạn quân, cuối cùng người Hung Nô chạy về nước, vậy ai mới là người thắng?”
Ý của Tứ Hoàng tử và Bùi Thanh Thù không mưu mà hợp: “Không sai, người Hung Nô hết lần này đến lần khác quấy rầy biên cảnh, e rằng không chỉ là cướp bóc một chút của cải. Bọn chúng đang làm tiêu hao binh lực của Đại Tề từng chút từng chút một để binh lực của Đại Tề suy yếu, đồng thời buông bỏ cảnh giác, khiến Đại Tề cho rằng lần nào cũng có thể chiến thắng bọn chúng…”
Tứ Hoàng tử đột nhiên hơi bực bội: “Với binh lực và tài lực bây giờ của Đại Tề, muốn hoàn toàn giải quyết Bắc Hạ là vốn dĩ là chuyện không thể. Nội bộ còn đang rối loạn, nói gì đến dẹp yên hoạ ngoài!”
Bùi Thanh Thù rất tán thành.
Có lẽ vì uống vài chén rượu nên có chút lâng lâng, đột nhiên