Edit: Dương Chiêu dung
Beta: An Thục phi
Nói xong chuyện này, Toàn Hoàng Quý phi liền dựa tay lên bàn thấp, chợt thở dài như hơi mệt mỏi.
Nhị Hoàng tử thấy thế liền hỏi: “Mẫu phi sao thế, người có chuyện phiền lòng à?”
“Không biết cữu cữu con bây giờ ra sao, tới biên cảnh lâu như vậy rồi vẫn chưa chiến thắng trở về…” Toàn Hoàng Quý phi xoa xoa thái dương, lại thở dài: “Thôi, lát nữa bổn cung sẽ sai người đi hỏi thăm một chút xem sao.”
Nhị Hoàng tử nghe thế cũng không hỏi nữa. Dù sao đã có Toàn Hoàng Quý phi và người của Diệp gia dày công chuẩn bị giúp hắn rồi, hắn chỉ cần hưởng trái ngọt thôi.
“Đúng rồi, suýt nữa quên không nói với con.” Bỗng nhiên Toàn Hoàng Quý phi vui sướng cười nói: “Mấy ngày trước bổn cung nhờ người xin một quẻ cho con, rút trúng quẻ Đế vương đấy!”
“Thật sao?” Nhị Hoàng tử nghe xong cũng kinh ngạc vui mừng: “Mau đưa con xem!”
Toàn Hoàng Quý phi gật đầu rồi liếc nhìn Liên Trinh đang đứng bên cạnh, Liên Trinh liền đem quẻ cất trong rương ra.
Lúc Nhị Hoàng tử nhìn ngắm quẻ, Toàn Hoàng Quý phi liền ở bên cạnh cười nói: “Nhưng theo bổn cung, dù không có quẻ này thì con cũng là mệnh thiên tử rồi. Nếu không tại sao lão Tam lại tự mình hại mình còn lão Đại lại mất một cánh tay?”
“Mẫu phi.” Nói đến đây, bỗng nhiên Nhị Hoàng tử nhìn về phía Toàn Hoàng Quý phi: “Thật ra trước kia nhi tử cũng thắc mắc, chuyện của lão Tam và Đại ca… người có nhúng tay vào không?”
“Không hề.” Toàn Hoàng Quý phi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Ngoài chuyện mấy năm trước mượn tay Đại ca con tặng lão Tam mấy đại mỹ nhân bên ngoài ra thì ta chẳng làm gì hết.”
Quả thực Tam Hoàng tử sẽ tạo phản vì chính lòng tham của hắn nhưng nếu năm đó hắn không bị hại đến mức lây bệnh hoa liễu thì chắc Tam Hoàng tử cũng không ra nông nỗi đó.
Cánh tay của Đại hoàng tử không còn tuy là do phản quân hại nhưng nếu năm đó hắn không bị trọng thương trên chiến trường, có lẽ hắn đã có thể tránh được mũi tên bắn lén của Tăng gia.
Nhưng Toàn Hoàng Quý phi tuyệt đối sẽ không nhận những việc đó là do nàng làm.
Nàng chỉ cho rằng ông trời đang giúp Nhị Hoàng tử dọn sạch những chướng ngại trên con đường trở thành Thái tử của hắn mà thôi.
“Bây giờ người cản đường con cũng chỉ còn lão Tứ.” Hoàng Quý phi vươn ngón trỏ chậm rãi viết một chữ “Tứ” lên bàn. “Bổn cung đã phái người đi thăm dò chuyện của hắn rồi. Bổn cung không tin lão Tứ là thánh nhân, từ nhỏ đến lớn chưa từng phạm lỗi gì.”
“Dù hắn không làm sai thì chúng ta cũng có thể tạo ra lỗi cho hắn.” Từ nhỏ Nhị Hoàng tử đã không vừa mắt Tứ Hoàng tử, hắn cảm thấy Tứ Hoàng tử đúng là kẻ ra vẻ chính trực, nguỵ quân tử. “Nhưng mẫu phi, người có cảm thấy… lão Thập nhị cũng có khả năng trở thành mối uy hiếp không?”
Trước kia Nhị Hoàng tử gần như không có cơ hội tiếp xúc với Bùi Thanh Thù nên không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lần này bởi vì chuyện của Chung thị nên Nhị Hoàng tử và Bùi Thanh Thù cũng có chút liên hệ.
Hắn cảm thấy mặc dù tên tiểu tử kia còn trẻ nhưng trong ánh mắt hắn lại có một thứ không thể nói ra được… chính là cảm giác hắn không giống với tuổi thật của mình.
Ít ra ở tuổi này của Bùi Thanh Thù, Nhị Hoàng tử tuyệt đối sẽ không có ánh mắt đó.
“Lão Thập nhị?” Toàn Hoàng Quý phi cảm thấy khả năng đó không cao: “Lão Thập nhị này đứng hàng không thấp không cao, thật là khó nói. Luận về dòng chính hay về tuổi cũng chẳng đến phiên hắn. Nếu bàn về sủng thì chẳng thà Hoàng đế lập Thập tứ.”
Nàng tạm dừng một chút rồi tiếp tục phân tích: “Đúng là lão Thập nhị được Hoàng đế đối đãi không tồi nhưng dù sao hắn cũng lớn lên trong lãnh cung, lại còn từng bị Hoàng thượng nghi ngờ về huyết mạch. Nhưng Thập tứ thì không như thế, Hoàng đế tận mắt nhìn nó lớn lên, đến tập nói cũng là do Hoàng thượng dạy, lớn lên còn giống Hoàng thượng như đúc nữa, về điểm này lão Thập nhị vĩnh viễn không thể bằng.”
Nhị Hoàng tử nhíu mày nói: “Vậy sao mẫu phi không nhắm vào lão Thập tứ…”
Hoàng Quý Phi hoàn toàn tự tin: “Chỉ với việc Hoàng thượng chậm chạp không lập Lệ Phi lên làm Hậu là có thể nhìn ra mặc dù Hoàng thượng sủng ái mẫu tử bọn họ nhưng trong lòng hắn vẫn có suy xét. Luận về xuất thân và năng lực, căn bản là Lệ Phi không thích hợp làm Hoàng hậu. Chỉ cần Lệ Phi không phải Hoàng hậu, có con và lão Tứ cùng các Hoàng tử thành niên hiện tại, Hoàng thượng không thể phế trưởng lập ấu, lập lão Thập tứ được, trừ khi hắn bị điên. Đương nhiên, cho dù hắn có điên thì chẳng cần chúng ta ra tay, bá quan văn võ, quý tộc thế gia cũng sẽ không để Hoàng thượng tuỳ ý hồ đồ.”
Nhị Hoàng tử gật đầu, hoàn toàn bị Hoàng Quý phi thuyết phục.
----
Sau khi Nhị Hoàng tử trở về Khang Quận vương phủ, hắn nghe gián điệp sắp xếp ở Thiên Hương lâu báo cáo lại việc đã thành công.
Nhị Hoàng tử hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Ngày ấy sau khi nhìn thấy Uông Gia Ý, Nhị Hoàng tử liền bắt đầu cân nhắc phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn khiến Uông Gia Ý ngầm làm việc cho hắn ở Anh Quốc công phủ. Nhưng hắn không thể ngờ được mình còn chưa kịp tạo cơ hội cho Uông Gia Ý ở chung một chỗ với Vô Khuyết thì nàng ta đã chủ động đến Thiên Hương lâu.
Gián điệp kể lại tỉ mỉ: “Đi theo nàng ta còn có một nha hoàn nói Diệp Tam phu nhân vì nghe đến mỹ danh của Vô Khuyết công tử nên đã chủ động đến Thiên Hương lâu nghe hí. Sau khi nghe hí xong, nàng ta liền trả giá cao để bao Vô Khuyết. Dạng nữ khách đã có chồng như nàng ta, bình thường Vô Khuyết sẽ không tiếp nhưng hắn đã được điện hạ phân phó nên đương nhiên sẽ hầu hạ nàng ta vô cùng chu đáo.”
Nhị Hoàng tử cười cười, cảm thấy bây giờ quả thực mình chẳng khác nào có trời giúp.
Hắn phân phó tên gián điệp kia: “Lần sau khi nàng ta đến Thiên Hương lâu, lập tức báo cho bổn vương biết.”
“Vâng.”
Thấy gián điệp kính cẩn nghe theo rồi lui ra, Nhị Hoàng tử liền nở nụ