Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi
Phó Tam lão gia là đệ đệ cùng mẫu thân với Thục Quý phi và Vinh Quốc công, cũng là nhi tử nhỏ nhất cùng lứa bọn họ ở dòng chính của Phó gia.
So với hai huynh trưởng của mình, một người là Quốc công, một người là Thiêm Đô Ngự sử cao quý, Phó Tam lão gia văn không thể đậu công danh, võ không dám ra chiến trường, cho nên ngoan ngoãn ở lại trong nhà, trợ giúp hai huynh trưởng xử lý sản nghiệp tổ tiên và cửa hàng trên danh nghĩa của Phó gia.
Con nối dõi của Phó Tam lão gia đơn bạc, dưới gối chỉ có hai gái một trai. Phó Ngũ thiếu gia giống như phụ thân của hắn, không có tài cán gì, là thiếu gia duy nhất trong số con cháu đồng lứa của Phó gia không thi đậu công danh. Cho nên hiện tại hắn và Nhị đường ca của hắn đi theo Phó Tam lão gia học tập xử lý sản nghiệp trong nhà.
Hai cha con bọn họ có thể nói là hai người “nhàn” nhất của Phó gia.
Trước đó, lúc Bùi Thanh Thù lựa chọn Phó Lục tiểu thư và Phó Thất tiểu thư, không chỉ suy xét dung mạo và tính cách của các nàng mà còn chú trọng vào bối cảnh sau lưng bọn họ.
Phó Lục tiểu thư là thứ nữ của Phó Nhị lão gia, muội muội cùng cha khác mẹ của Phó Húc. So sánh với Phó Tam lão gia, tuy rằng Phó Nhị lão gia làm quan trong triều, thoạt nhìn có lợi cho việc Bùi Thanh Thù đoạt vị hơn nhưng Bùi Thanh Thù không chỉ nghĩ đến chút lợi ích trước mắt này mà còn nghĩ cho tương lai về sau.
Hắn suy xét đến chuyện lỡ như bản thân đoạt đích thành công, thuận lợi lên làm Thái tử, như vậy tương lai sau khi hắn đăng cơ, Phó gia làm ngoại thích, lúc đó liệu có nhà nào sánh bằng?
Bùi Thanh Thù không muốn rơi vào cảnh dưỡng hổ gặp nạn cho nên dứt khoát chọn Phó Tam lão gia không có bản lĩnh gì lớn làm nhạc phụ. Cứ như vậy, hắn vừa được Phó gia ủng hộ, vừa không cần lo lắng sẽ lưu lại một tai họa ngầm ngoại thích vô cùng lớn.
Dù sao chênh lệch giữa bá phụ và nhạc phụ vẫn rất lớn.
Lúc Bùi Thanh Thù và Phó Tam lão gia, Phó Ngũ thiếu gia uống rượu trò chuyện, ở hậu viện, Phó thị bái kiến đích mẫu rồi đến phòng của di nương của nàng trò chuyện.
Khâu di nương vừa thấy nữ nhi, lập tức lôi kéo nàng hỏi: “Thế nào, Thập nhị điện hạ đối với con có tốt không?”
Nhắc tới Bùi Thanh Thù, Phó thị lộ ra một nụ cười ngọt ngào, gật gật đầu: “Di nương yên tâm, điện hạ đối với ta rất tốt.”
“Còn Tống thị và Chung thị thì sao? Có làm khó dễ con không?”
Phó thị suy nghĩ, thu lại tươi cười nói: “Cũng tạm thôi, ta vừa nhập phủ không lâu, chưa tiếp xúc nhiều với các nàng. Vương phi ngày thường bận rộn chăm sóc hài tử, nói chúng ta mỗi tháng đi thỉnh an hai lần là được. Chung thị là người cửa lớn không ra, cửa sau không bước, mấy ngày nay ta cũng chỉ gặp nàng một lần ở chỗ Vương phi.”
Khâu di nương nghe vậy, nhiều ít cũng yên tâm hơn nhưng vẫn dặn dò: “Hiện tại mới được vài ngày, vẫn chưa nhìn thấu mọi chuyện. Con không được thiếu cảnh giác, cẩn thận bị hãm hại.”
Phó thị cười cười nói: “Di nương yên tâm, ta sẽ chú ý.”
---
Sau khi Phó thị vào cửa không lâu, lại có một đợt triều thần đề nghị Hoàng đế lập Hậu.
Trong đó tất nhiên lời ủng hộ lập Toàn Hoàng Quý phi và Vinh Quý phi chiếm đa số.
Lần trước các đại thần đồng loạt thỉnh cầu Hoàng đế lập Hậu, Hoàng đế lấy lý do đang có chiến sự qua loa bác bỏ.
Lần này Hoàng đế vô cùng buồn rầu, không biết bản thân nên tìm lý do gì để tiếp tục kéo dài.
Vào lúc này, cho dù lập Toàn Hoàng Quý phi hay là Vinh Quý phi cũng không chỉ đơn giản là chuyện lập một Hoàng hậu, mà dường như là cùng lúc xác định người được chọn cho ngôi vị Thái tử.
Hoàng đế còn chưa muốn cho người khác biết được quyết định của hắn.
Hoàng đế suy nghĩ, triệu Thủ phụ Nội các Nhạc An đến thương nghị việc này.
Giống với Hộ bộ Thượng thư Long Khải Chương, mẫu thân của Nhạc An cũng từng nhũ mẫu của Hoàng đế.
Nhưng so với Long Khải Chương mập mạp, dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng vóc dáng của Nhạc An được duy trì rất tốt, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm nho nhã.
Có thể nói ngoài Công Tôn Việt, Nhạc An là đại thần Hoàng đế tín nhiệm nhất.
Hoàng đế tín nhiệm Công Tôn Việt, chủ yếu là vì Công Tôn Việt biết xem tinh tượng, xem bói. Trong suy nghĩ của Hoàng đế, người như vậy có thể kết nối thần linh, Hoàng đế không thể không kính trọng hắn.
Thế nhưng loại tín nhiệm này khác với tín nhiệm của hắn với Nhạc An. Tình cảm của Hoàng đế đối với Nhạc An, không chỉ là tình cảm quân thần mà còn là tình nghĩa huynh đệ.
Cho nên từ góc độ tình cảm mà nói, Hoàng đế càng nể trọng Nhạc An hơn.
Sau khi Nhạc An nghe Hoàng đế than phiền, giúp Hoàng đế phân tích: “Hiện tại trong triều đề nghị lập Hậu, phần lớn là người có quan hệ tốt với Diệp gia hoặc Dung gia. Dù Hoàng thượng lập Hoàng Quý phi hay là Vinh Quý phi làm Hoàng hậu đều sẽ trực tiếp đánh vỡ thế cân bằng này. Muốn giải quyết triệt để chuyện này, trừ phi Diệp gia hoặc Dung gia xảy ra chuyện, hay là giữa Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử có một người mất tư cách cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế. Nếu không thì Hoàng thượng cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, không có cách nào giải quyết tận gốc vấn đề.”
Hoàng đế sốt ruột nói: “Có thể kéo dài một chút thời gian cũng được!”
“Vậy thì vi thần có một biện pháp.” Nhạc An nói khẽ với Hoàng đế mấy câu. Sau khi Hoàng đế suy nghĩ, thở dài: “Cứ làm như vậy đi.”
---
Mấy ngày sau, trong cung truyền ra ý chỉ, tấn phong Nhị Hoàng tử Bùi Thanh Thần làm Khang Thân vương, Tứ Hoàng tử Bùi Thanh Mặc làm An Thân vương.
Trong khoảng thời gian ngắn, sự chú ý của mọi người đều dời từ chuyện lập Hậu sang chuyện hai vị Hoàng tử đồng thời được tấn phong Thân vương.
Kế hoãn binh Nhạc An nghĩ cho Hoàng đế chính là đồng thời tấn phong Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử