Edit: Thẩm cô cô
Beta: Dĩnh Tiệp dư.
Sau khi loan giá đến Giang Ninh, điều kiện ăn ở của Hoàng đế hay nhóm người tùy giá đều tốt hơn rất nhiều.
Giang Ninh là vùng đất phồn hoa nhất sau kinh thành Đại Tề, từng là cố đô của sáu triều đại, từ trước đến nay luôn được biết đến như là kinh thành thứ hai.
Tuy rằng năm đó, phần lớn những cung điện hoàng triều ở Giang Ninh đều đã mục nát nhưng Giang Ninh vẫn có rất nhiều lâm viên trang nhã được mở rộng.
Vì để thuận cho việc thưởng ngoạn ở hồ Huyền Vũ, Hoàng đế chọn ở Huyền Vũ viên gần Huyền Vũ hồ.
Quan viên địa phương vì để đảm bảo an toàn của Hoàng đế và nhóm người tùy giá, quy định trong lúc Hoàng đế nam tuần, người ngoài không được tùy tiện ra vào hồ Huyền Vũ.
Bùi Thanh Thù thấy vậy thì biết Hoàng đế muốn ở lại Giang Ninh một thời gian.
Chuyện này cũng khó trách, tuy kinh thành phồn hoa, nhưng cảnh trí phương bắc, đặc biệt là cảnh quan tự nhiên rất khác so với phía nam.
Tuy ban đầu Hoàng đế đến đây không phải vì muốn du ngoạn, nhưng sau khi đến Giang Nam, Hoàng đế cảm thấy tới cũng tới rồi, đi dạo một chút có lẽ cũng không tệ?
Vì thế tạm thời ở lại Giang Ninh.
Lúc nhóm người Công Tôn Minh tới tìm Bùi Thanh Thù nghị sự, nhịn không được oán giận: “Ta thấy Hoàng thượng như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Từ trước đến nay Phó Húc luôn cẩn thận, nghe Công Tôn Minh nói như vậy, cảnh giác nhắc nhở Công Tôn Minh: “A Minh, Hoàng thượng là người chúng ta có thể nghị luận sao?”
“Sợ cái gì, chúng ta đều là người một nhà, ngươi sẽ có thể mách lẻo với phụ thân của ngươi sao?” Công Tôn Minh vô tư nói, “Ta nói thật, Hoàng Thượng vốn là người không có chính kiến, hiện tại tuần phủ Giang Ninh là Lang trung Giang Ninh, lại hợp sức khuyên Hoàng thượng ở lại một thời gian, hưởng thụ món ngon cảnh đẹp ở Giang Ninh. Bây giờ Hoàng thượng sợ là đã quên mất lý do ban đầu rời kinh rồi?”
Phó Húc bất đắc dĩ nói: “Ngươi lo lắng ta có thể hiểu, nhưng hiện tại Hoàng thượng vừa tới Giang Nam không lâu, đang vui vẻ, ai dám làm phật ý của người chứ?”
Công Tôn Minh thở dài, nói: “Nếu phụ thân của ta ở đây thì tốt rồi.”
Công Tôn Việt là người dễ xúc động, nhưng hắn sẽ dùng lời lẽ hợp lí khuyên can Hoàng đế. Hắn nói, Hoàng đế sẽ nghe lọt tai.
Nhưng hiện tại những người trong đoàn tùy giá, trung thần thì không đủ địa vị để thuyết phục Hoàng đế, những người địa vị cao thì đều là hồ ly tinh, không có ai dám mạo hiểm đắc tội Hoàng đế, khuyên Hoàng đế nhanh chóng hồi kinh.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cũng chỉ có thể ở lại Giang Nam một quãng thời gian.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Yến Tu ở kinh thành cho người đưa mật báo tới.” Công Tôn Minh nói chính sự “Người của chúng ta điều tra được, hình như có người đang tìm thư đồng lúc trước của Tứ Hoàng tử.”
“Thư đồng của Tứ ca?” Bùi Thanh Thù suy nghĩ một chút, phát hiện bản thân thế nhưng chưa từng thấy qua, “Tứ ca không phải đã không cần thư đồng từ lâu rồi sao?”
Từ nhỏ tính tình của Tứ Hoàng tử đã hơi lập dị, người bình thường đều không thể chơi chung với hắn. Chỉ có Thất Hoàng tử hoạt bát nhiệt tình, mới có thể chơi chung với hắn. Ngay cả Bùi Thanh Thù, ngay từ đầu Tứ Hoàng tử cũng vì tuân theo hoàng mệnh, mới bằng lòng thân cận với hắn.
Bùi Thanh Thù nhớ rõ bản thân từng nghe Thục Quý phi nói, Tứ Hoàng tử vốn dĩ cũng có thư đồng. Nhưng không biết tại sao, hắn lại bất hòa với hai thư đồng. Vì thế, Vinh Quý phi còn từng cãi nhau một trận với Tứ Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù quen biết Tứ Hoàng tử, lúc đó hắn đã bốn năm tuổi, cũng chính là mười ba năm trước. Lúc ấy, Tứ Hoàng tử mới chỉ mười hai tuổi…
Đến cùng là ai, đang tìm thư đồng năm đó của Tứ Hoàng tử, mục đích của bọn họ là gì?
Công Tôn Minh gật đầu nói: “Không sai, sau khi biết có người đang âm thầm hỏi thăm chuyện này, người của chúng ta cũng có đi tra xét. Hai thư đồng năm đó của Tứ Hoàng tử, một người là Tam thiếu gia con thiếp thất của Dung gia, người còn lại là Kính An Bá Trình gia thứ Trưởng tử. Năm Tứ Hoàng tử mười một tuổi, không biết tại sao hắn đột nhiên đuổi hai thư đồng về nhà.”
Dung gia thì không cần phải nói, Kính An Bá Trình gia lại là nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng đế, Thái Hậu quá cố.
Đối với quan hệ giữa các đại gia tộc ở kinh thành, Phó Húc xuất thân từ phủ Quốc công cũng biết một ít. Thấy Bùi Thanh Thù lộ vẻ nghi hoặc, Phó Húc nói ra những điều mình biết: “Theo ta được biết, trước kia Dung gia và Trình gia không có quan hệ thông gia. Nhưng do vài vị công tử tuổi xấp xỉ nhau, nghe nói Trình Đại thiếu gia và Dung Tam công tử quan hệ rất tốt. Có lẽ vì mối quan hệ này, Trình Đại thiếu gia mới được làm thư đồng của Tứ Hoàng tử.”
Bùi Thanh Thù suy nghĩ nói: “Còn có một khả năng. Cũng có khả năng là Vinh Quý phi muốn thông qua quan hệ với Trình Đại thiếu gia, kéo gần quan hệ của nàng và Tứ ca với Thái hậu. Chỉ tiếc là trong lòng Thái hậu vẫn luôn sủng ái Lục Hoàng huynh, quan hệ với mẫu tử Tứ ca cũng bình thường. Sau đó vì chuyện Tứ ca đuổi Trình Đại thiếu gia đi, Thái hậu càng không thích Tứ ca.”
Công Tôn Minh gật đầu nói: “Điện hạ phân tích không sai.”
Bùi Thanh Thù cẩn thận suy nghĩ, phát hiện bản thân thế nhưng từ trước đến nay chưa thấy gặp Dung Tam công tử và Trình Đại thiếu gia, có thể nói là rất kỳ quái.
Nhiều năm như vậy, Tứ hoàng tử cũng chưa từng nhắc tới hai người bọn họ, thậm chí lúc Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử nói đến chuyện của thư đồng, Tứ Hoàng tử không bao giờ tiếp lời, còn lảng chuyện khác.
Trước kia Bùi Thanh