Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Vốn dĩ Thập tứ đã đi ngủ rồi, nhưng lại bị tiếng ồn ào bên ngoài làm cho tỉnh lại.
Sau khi nghe nói Bùi Thanh Thù đến, Thập tứ lập tức vọt về phía hắn, cả người nhào vào trong lòng Bùi Thanh Thù.
Sau khi Bùi Thanh Thù tiếp được tên nhóc béo tròn, không dừng ở đây mà chân bước không ngừng chạy tới chỗ của Thục Quý phi.
Lúc hắn đến nơi, Lệnh Nghi và phò mã cũng đã đến.
“Mẫu phi, ta để một nửa hộ vệ ở đây, Thập tứ và Diệu Châu làm phiền ngài trước vậy, ta phải qua bên phụ hoàng nhìn xem tình hình rốt cuộc là như thế nào.”
Thục Quý phi biết Bùi Thanh Thù không thể không đi, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Chúng ta không có việc gì, ngươi mang nhiều thêm mấy người đi, nhất định phải chú ý an toàn!”
Bùi Thanh Thù nhẹ gật đầu nhưng vẫn để lại một nửa số hộ vệ. Hiện tại những người tập trung ở chỗ Thục Quý phi, đối với Bùi Thanh Thù mà nói họ đều là những người quan trọng nhất, bọn họ nhất định không thể có bất kỳ chuyện gì được.
Gặp phải chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều hơi có vẻ lúng túng. So ra thì Bùi Thanh Thù lại tỉnh táo hơn nhiều. Bởi vì hắn biết Hoàng đế cũng không phải qua đời năm Diên Hòa hai mươi lăm năm. Nói cách khác, lần này Hoàng thượng nên hữu kinh vô hiểm [1] mới đúng.
[1] Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì.
Mặc dù là vậy, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy Hoàng đế bình an vô sự thì trong lòng Bùi Thanh Thù vẫn bồn chồn, sợ Hoàng đế xảy ra chuyện không hay gì.
Thật ra thì bây giờ Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử đều không có ở đây, nếu quả thật Hoàng đế xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì người có lợi nhất là Bùi Thanh Thù.
Nhưng đến giây phút như thế này, thì Bùi Thanh Thù mới phát hiện, cho dù hắn có nhiều chính kiến khác biệt với Hoàng đế, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, từ lâu hắn đã coi Hoàng đế như người nhà của mình rồi. Nếu Hoàng đế thực sự ra đi đột ngột như vậy, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng sẽ vô cùng khó chịu.
Hắn không hi vọng Hoàng đế gặp chuyện không may.
Sau khi vội vội vàng vàng đi đến chỗ nghỉ ngơi của Hoàng đế, Bùi Thanh Thù phát hiện ở đây đã bị cấm quân cung đình vây chặt ba tầng trong ba tầng ngoài rồi.
Bùi Thanh Thù không tìm được nội thị có thể giúp hắn thông truyền, hắn đành phải cho người đi tìm Thống lĩnh cấm quân Tô Hòa Thái.
Tô Hòa Thái là Đại cữu ca của Nhị Hoàng tử, thấy Bùi Thanh Thù trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã chạy tới, thật ra hắn cũng không muốn thông truyền giúp cho Bùi Thanh Thù, tránh cho Bùi Thanh Thù làm náo động trước mặt Hoàng đế.
Nhưng Bùi Thanh Thù không chỉ đến một mình mà còn mang theo mười mấy người ở sau lưng, thế trận lớn như vậy không thể giấu được Hoàng đế.
Tô Hòa Thái không có cách nào, đành phải để cho người đi vào hỏi ý Hoàng đế.
Rất nhanh sau đó, Bùi Thanh Thù được người đón vào.
Thật ra, Bùi Thanh Thù vẫn luôn cảnh giác với Tô Hòa Thái. Hắn sợ trận hành thích này có quan hệ với người Tô gia, bên trong đã bị Tô gia khống chế. Nếu nói như vậy, bây giờ hắn đi vào thì không khác nào là tự chui đầu vào lưới cả.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tô Hòa Thái, cảm thấy hắn không giống như đang diễn. Mà ra nghênh tiếp Bùi Thanh Thù lại là người được nể trọng nhất ở bên cạnh Hoàng đế, Tổng quản thái giám Lộc Khang An.
Bùi Thanh Thù lập tức đánh cược một phen, cất bước đi vào.
Sau khi Bùi Thanh Thù vào cửa, theo Lộc Khang An ngoặt một cái, lại đi qua một cánh cửa, lúc này mới tới phòng nghỉ ngơi của Hoàng đế.
Lúc Bùi Thanh Thù đến, Hoàng đế đang nằm đờ người trên giường. Trên mặt của ông ta được băng bằng vải trắng nhìn rất thảm, hình như là chịu kích thích lớn, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm.
Cũng may, thoạt nhìn thì Hoàng đế cũng chỉ bị thương ở ngoài da thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến dáng vẻ, thế này Bùi Thanh Thù cũng yên tâm.
Lệ Phi đang ôm Nhạc Nghi ngồi bên giường. Nhạc Nghi tuổi còn nhỏ, không biết chuyện gì xảy ra, đã ngủ say trong lòng mẫu thân.
Thấy hắn tới, Lệ Phi lập tức đứng lên nói: “Không làm ngươi sợ chứ?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu, nhìn về phía Hoàng đế: “Nghe nói… Phụ hoàng bị đâm? Phụ hoàng, ngài không có chuyện gì chứ?”
Hoàng đế im lặng lắc đầu, Lệ Phi lại cười chế nhạo: “Sao lại không có chuyện gì? Để tiểu cô nương đâm vào mặt, phá tướng rồi.”
“Thích khách là nữ nhân?” Bùi Thanh Thù có phần kinh ngạc: “Phụ hoàng, mẫu phi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải do quan viên Lâm An đưa những mỹ nhân kia tới gây ra họa à? Có thích khách trà trộn vào bên trong. Đang ca múa bình thường, đột nhiên xông đến dùng trâm cài đầu đâm về phía phụ hoàng ngươi. Cũng may cấm quân phản ứng nhanh, rất nhanh đã bắt thích khách kia lại. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài điều tra đồng đảng của thích khách đấy.”
Lúc Lệ Phi nói chuyện, Hoàng đế vẫn cúi đầu xấu hổ.
Mãi đến khi Tô Hòa Thái quay về bẩm báo, lúc nói là không thấy Thập tứ Hoàng tử thì Hoàng đế mới lo lắng ngẩng đầu lên hỏi: “Thập tứ đi đâu? Người hầu của hắn đâu? Không phải là bị thích khách bắt đi rồi chứ?”
“Phụ hoàng đừng vội.” Bùi Thanh Thù vội nói: “Ta ở gần Thập tứ đệ, vừa nghe nói bên ngoài xảy ra chuyện nên ta liền đưa hắn đến chỗ Thục mẫu phi rồi, còn để lại cho bọn họ vài hộ vệ, không sao đâu.”
Hoàng đế nghe xong bấy giờ mới thở dài một hơi, nói với Tô Hòa Thái: “Vậy nhanh phái thêm vài người đến bên chỗ Thục Quý phi đi!”
Sau khi Tô Hòa Thái lĩnh mệnh đi ra, Lệ Phi cũng ôm Nhạc Nghi đi ra ngoài, trước khi đi còn nói với Bùi Thanh Thù: “Hai người phụ tử các ngươi tâm sự đi, ta mang Nhạc Nghi đi ngủ trước.”
Đây là chuẩn bị ngủ cùng một chỗ với Nhạc Nghi, không định cùng giường chung gối với Hoàng đế.
Tuy Hoàng đế không muốn như thế, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng giữ lại. Tối nay thật sự là do ông ta mê tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, muốn thưởng thức ca múc ở khoảng cách gần, không ngờ… Thế mà xảy ra chuyện.
Bây giờ Hoàng đế hối hận đến xanh cả ruột rồi, chỉ tiếc là trên đời này không bán thuốc hối hận, cuối cùng không thể quay về trước lúc