Edit: Thẩm Dung hoa
Beta: Nhã Thục dung
Lục Tụ vừa mở miệng, việc Bùi Thanh Thù trốn sau cửa đương nhiên cũng bị bại lộ.
Lệ Phi lập tức ngưng câu chuyện, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Bùi Thanh Thù, hắn bất chợt thấy lạnh sống lưng.
"Tại sao con tới đây? Còn không mau trở về."
Đối mặt với sự uy nghiêm có chút lạnh nhạt mẫu thân, hai chân Bùi Thanh Thù như nhũn ra, rõ ràng muốn đi về nhưng cả người vẫn cứ bất động.
Hắn cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, mở miệng nói: "Ta muốn ngủ chung với mẫu phi."
Nếu hôm nay không nghe lén được câu chuyện của hai người bọn họ, thế nào Bùi Thanh Thù cũng phải mất ngủ.
May mà Lệ Phi nghe vậy chỉ hơi ngẩn người, cũng không lập tức từ chối.
Ân Tần thấy thế, vội vàng kéo Bùi Thanh Thù đi vào.
"Tỷ tỷ!" Lệ Phi nhíu mày.
Ân Tần biết tính tình Lệ Phi cao ngạo lạnh lùng, cực kỳ không thích người khác làm chủ thay mình. Thật ra nàng cảm thấy, Lệ Phi không chịu nghĩ biện pháp giúp Bùi Thanh Thù rời khỏi lãnh cung, phần lớn là vì nàng dành ít tình cảm cho hài tử. Nếu mẫu tử hai người sống chung với nhau, không chừng Lệ Phi sẽ mềm lòng. Cho nên Bùi Thanh Thù muốn ngủ lại, Ân Tần cầu còn không được.
"Thù nhi nhỏ như vậy, bệnh còn chưa hết hẳn đâu, muội nhẫn tâm cự tuyệt nó sao?"
Lệ Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi tái nhợt của Bùi Thanh Thù, thở dài: "Thôi được."
Vậy là đồng ý rồi.
Ân Tần mừng rỡ, vội vàng kêu Lục Tụ cùng Tôn ma ma tới giúp đỡ. Ba người hợp lực giúp Bùi Thanh Thù tắm rửa thơm tho, dắt đến chỗ giường đã trải sẵn.
Sau một thời gian bận rộn, sắc trời đã tối sầm.
Vì muốn nghe lén nên dù Bùi Thanh Thù không hề buồn ngủ, vẫn thi triển công phu giả vờ ngủ.
Nhìn tiểu nhi tử nằm co tròn trên giường, trong lòng Lệ Phi mềm nhũn, thấp giọng nói với Ân Tần: “Tỷ tỷ, việc đưa Thù nhi đi ra ngoài, sau này không cần nhắc lại. Không phải tỷ không biết, những năm này ta cùng ăn uống với Thù nhi, chính là sợ nó bị hạ độc ở trong thức ăn..."
Ân Tần trầm mặc, thật lâu mới nói: "Là do ta có lỗi với mẫu tử các muội. Năm đó bệ hạ sủng ái muội như vậy, nếu không phải vì ta... Muội cùng Thù nhi cũng sẽ không lưu lạc đến tận đây."
Lệ Phi lãnh đạm nói: "Tỷ tỷ nói lời này chính là khách khí. Chúng ta cùng mang họ Lâm, tỷ xảy ra chuyện, Lâm gia cũng không thoát khỏi liên quan. Ta giúp tỷ chẳng khác nào đang giúp mình."
"Nhưng Thù nhi vô tội! Muội muội, muội không biết đâu, sau khi Thù nhi chào đời, mỗi một ngày ta đều rất hối hận tại sao năm đó ta lại đồng ý để muội giúp ta gánh tội? Không bằng để cho Hoàng thượng giết ta, giải quyết hết mọi chuyện, cũng đỡ phải liên lụy các muội."
"Tỷ cần gì phải như vậy chứ. Tỷ tỷ cũng nói rồi đấy thôi, người kia có mấy phần sủng ái với ta. Nếu ta phạm sai lầm, hắn cũng sẽ không giết ta. Như vậy vừa có thể cứu tính mạng của tỷ tỷ, vừa có thể trả cho ta sự thanh tịnh, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao."
Ân Tần vừa nói, vừa rơi nước mắt: "Nhưng rõ ràng là ta và biểu ca có tư tình, muội muội trong sạch... Coi như muội không muốn gần gũi với bệ hạ, nhưng Thù nhi chính là cốt nhục của bệ hạ, giờ lại bị bệ hạ hiểu lầm... Chuyện này làm thế nào cho phải..."
Từ lúc bắt đầu nghe chuyện, Bùi Thanh Thù đã như lọt vào trong sương mù. Sau đó hắn từ từ kết hợp lời nói của Lệ Phi và Ân Tần, chắp vá lại trong đầu, đại khái cũng đoán được nguyên nhân vì sao hai tỷ muội Lâm thị bị đày vào lãnh cung.
Nếu muốn biết rõ hoàn toàn chân tướng, thì phải nói tới chuyện sáu năm trước.
Duyên Hoà - mùa xuân năm thứ sáu, Ân Tần vào cung tuyển tú. Căn cứ vào quy củ Đại Tề, phàm là quan viên từ lục phẩm trở lên, đều phải đưa một nữ nhi vào cung tuyển tú, người Lâm gia báo danh chính là Ân Tần.
Ân Tần cùng biểu ca của nàng là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ, vốn không muốn tiến cung. Nhưng tính cách của nàng dịu dàng ngoan ngoãn, chưa bao giờ dám làm trái ý nguyện của cha mẹ. Cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng nàng vẫn vào cung làm nữ nhân của Hoàng đế.
Ân Tần được lựa chọn, được sắc phong, chứng minh nàng vẫn có chút tư sắc. Chỉ tiếc tại một nơi như hậu cung, trước nay không thiếu mỹ nhân, nhất là mỹ nhân như Ân Tần, tuy đoan trang xinh đẹp, nhưng lại không có gì đặc biệt.
Hoàng đế phong lưu thành tính, rất nhanh đã lãng quên nàng.
Cho đến có một ngày, lúc Hoàng đế tản bộ có đi ngang qua tẩm cung của Ân Tần, bước vào nghỉ chân, đúng lúc thấy nàng đang đọc sách.
Hoàng đế cảm thấy kỳ quái, Ân Tần vừa thấy hắn đi vào, lập tức giấu quyển sách trong tay ra sau lưng.
Nàng không giấu thì thôi, nàng giấu, Hoàng đế liền không nhịn được bắt đầu tò mò.
Dù thế nào hắn cũng muốn xem, Ân Tần đương nhiên không lay chuyển được hắn. Mới đưa ra quyển sách trong tay, Ân Tần đã lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội.
Điều làm nàng không nghĩ tới là, Hoàng đế không những không nổi giận mà còn thấy thích thú. Chân Ân Tần quỳ đến tê rần, Hoàng đế mới nhớ tới nàng, vội vàng cho nàng đứng lên.
"Không nghĩ rằng ngươi lại thành thật như vậy, còn thích xem loại sách này, thật thú vị."
Ân Tần biết, thân là hậu phi mà còn xem những loại thoại bản như vậy, thật sự không hợp với lễ giáo. Nàng nào dám đứng lên, quỳ xuống đất dập đầu một cái: "Hoàng thượng thứ tội, thiếp không dám nữa..."
Hoàng đế không có hứng thú nghe nàng xin lỗi, hắn khoát tay, đưa quyển sách cho tổng quản thái giám bên cạnh.
"Làm gì vậy, trẫm không trách tội ngươi. Yên tâm, trẫm sẽ không nói cho những người khác. Chỉ có điều trẫm thấy quyển sách này thú vị, tịch thu."
Ân Tần nào dám nói một chữ không, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Nàng vốn tưởng chuyện này đã chấm dứt, không nghĩ rằng Hoàng đế lại đọc quyển sách kia đến nghiện. Hắn cực kỳ thích tác giả của quyển sách, còn muốn hỏi thăm hoàn cảnh của tác giả, điều này làm Ân Tần vô cùng khó xử.
Không nói là phạm tội khi quân. Nói thì... khuê danh của đường muội sẽ bị phá hủy.
Trong lúc Ân Tần rối rắm không thôi, Hoàng đế thần thông quảng đại đã dùng đủ các loại thủ đoạn để biết được thân phận thật của tác giả.
Thì ra tác giả Hân Nguyệt là một nữ tử, cũng chính là đường muội của Ân Tần Lâm thị - người sau này sẽ trở thành Lệ Phi.
Sau khi biết được thân phận của Lâm Hân Nguyệt, Hoàng đế không nói hai lời, ban một thánh chỉ đón người vào cung.
Hoàng đế vốn nghĩ rằng, một cô nương tài hoa như vậy, chắc hẳn dáng dấp không có gì đặc biệt. Hắn chỉ muốn trực tiếp gặp tác giả một chút, nói nàng ký tên, hoặc là bảo nàng tiết lộ về phần tiếp theo một chút.
Không ngờ rằng, lần đầu nhìn thấy Lâm Hân Nguyệt, Hoàng đế liền ngây người.
Chỉ có bốn chữ có thể hình dung tâm