Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Rine Hiền phi
Sau khi cùng hai tiểu thư đồng nói chuyện, Bùi Thanh Thù có chút lưu luyến khi phải chia tay bọn họ, muốn giữ họ lại dùng cơm chiều, nhưng Phó Húc lại kiên quyết từ chối. Bùi Thanh Thù nghĩ cũng đúng, dù sao người ta vẫn còn là trẻ con, đã ra ngoài cả một ngày, buổi tối nhất định muốn quay về ở bên cạnh người nhà, nghĩ như vậy nên cũng không kiên quyết giữ họ lại.
Nhưng có chút bất ngờ chính là, trước khi Phó Húc đi, bỗng nhiên lại mời Hổ nhi đến nhà hắn ở.
Bởi vì xuất thân của Hổ nhi không cao, trước khi hắn tiến cung, Thục phi đã thay hắn sắp xếp ổn thoả, để phụ thân của Phó Húc nhận Hổ nhi làm con nuôi. Nhưng chuyện cũng chỉ dừng lại trên danh nghĩa, Bùi Thanh Thù không hề nghĩ đến người Phó gia lại thật sự muốn nhận nuôi Hổ nhi.
Hổ nhi tuổi còn nhỏ, không biết nên trả lời như thế nào, Tôn ma ma không nhịn được đứng ra trả lời thay hắn: “Sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy, đã được Thục phi nương nương và Phó đại nhân không chê, nâng lên thân phận của Hổ nhi nhà ta, hai mẫu tử chúng ta đã vô cùng cảm kích, đâu thể lại càng mặt dày đến Phó phủ ăn uống nữa.”
Phó Húc ôn tồn nói: “Ma ma khách khí rồi, thật không dám giấu giếm, để Hổ nhi đệ đệ cùng ta đến Phó gia là ý của Thục phi nương nương và phụ thân ta. Hiện nay ta và Hổ nhi đệ đệ mỗi ngày đều phải tiến cung, Tôn gia không có xe ngựa, nơi ở lại cách xa hoàng thành, mỗi ngày Hổ nhi đệ đệ buổi sáng vào cung, buổi tối trở về, chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn. Không bằng đến Phó gia, ăn cùng ta, ở cùng ta, ra vào cung sớm hay muộn gì cũng tiện, phải không?”
Tôn ma ma nghe xong, đã có chút xiêu lòng. Thật vậy, tuy rằng ca ca và tẩu tử đã đối xử với Hổ nhi tốt hơn so với trước kia, nhưng mà cũng không có được bao nhiêu quan tâm, chỉ là thấp thoáng mà thôi. Hơn nữa Tôn gia lại không có hạ nhân, dựa vào tính tình của ca ca và tẩu tử, sợ rằng họ chỉ đưa đón Hổ nhi được hai ngày đầu, về sau sẽ không có kiên nhẫn để tiếp tục. Nếu Hổ nhi có thể ở lại Phó gia, thì tất cả mọi chuyện sẽ khác.
Chỉ là trước kia, Tôn ma ma chưa bao giờ nghĩ thật sự sẽ để Hổ nhi làm con của người khác. Lúc này nếu Hổ nhi ở lại Phó gia, chỉ sợ sẽ thành con nhà người ta thật…
Nghĩ đến điều này, trong lòng Tôn ma ma lại vô cùng bối rối.
Không biết là Phó Húc thông minh, hay là người lớn nhà hắn đã chuẩn bị trước, dạy hắn nên nói như thế nào cho tốt, thấy vẻ mặt Tôn ma ma có chút do dự, Phó Húc liền nói: “Ma ma yên tâm đi, Hổ nhi vĩnh viễn là nhi tử của người, chỉ là cùng Phó gia chúng ta kết nghĩa thôi. Chẳng qua trong lòng Phó Húc, chắc chắn sẽ đối xử với Hổ nhi như là đệ đệ ruột.”
Tôn ma ma nghe xong lời này, cảm động đến không biết nói gì cho phải, thiếu chút nữa là lập tức đồng ý.
Bùi Thanh Thù thấy vậy, vội vàng chen một chân vào: “Được được, hôm nay cũng đã không còn sớm, trước hết các ngươi tự mình trở về nhà của mình đi, đừng để người nhà đợi lâu. Chuyện này để ngày mai nói tiếp cũng không muộn.”
Phó Húc nghe xong, ngược lại cũng không nhiều lời nữa, nghe lời cùng Hổ nhi cáo lui.
Hai người vừa đi, Bùi Thanh Thù liền hỏi: “Ma ma, cuối cùng chuyện này người nghĩ như thế nào?”
Hai người đóng cửa lại nói chuyện riêng, nên cũng không có nhiều kiêng kỵ. Tôn ma ma nói thẳng: “Nô tỳ cảm thấy, Phó tiểu công tử nói rất có lý. Nếu muốn tốt cho Hổ nhi, đưa nó đến Phó gia là tốt nhất, nhưng mà…”
Tính tình ca ca và tẩu tử của bà như thế nào, bà là người hiểu rõ nhất. Dựa vào mặt mũi của nén vàng, nửa năm nay bọn họ chăm sóc Hổ nhi như thế, Tôn ma ma cảm thấy cũng không quá tệ.
Bùi Thanh Thù nhắc nhở bà: “Ma ma, người nghĩ cho kỹ, ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng bản thân, đây cũng không phải việc nhỏ đâu.”
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Tôn ma ma nói, đôi mắt có chút chua xót: “Chỉ là nô tỳ đau lòng cho Hổ nhi, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại thay đổi mấy chỗ ở. Người làm mẫu thân như ta đây, trong lòng thật sự… cảm thấy có lỗi với hắn.”
Bùi Thanh Thù thấy bà đau khổ, giữ chặt tay bà nói: “Ma ma, người cũng đừng quá tự trách mình. Người xem ta đi, không phải cũng thay đổi chỗ ở mãi sao? Nhưng đến bây giờ không phải vẫn sống tốt à?”
Tôn ma ma nghĩ nghĩ, cũng đúng. Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, không phải cũng rời xa mẫu thân ruột sao? Ở cùng, sinh hoạt cùng dưỡng mẫu, hiện tại lại sống một mình. Tuy rằng bà và Hổ nhi không thể ở cùng một chỗ, nhưng tốt xấu gì ban ngày vẫn có thể gặp mặt nhau, so với Bùi Thanh Thù thì may mắn hơn rất nhiều.
Đáng thương cho Bùi Thanh Thù, đến cả việc đưa chút đồ vật này này nọ nọ cho mẫu thân cũng không dám, càng không nói đến chuyện gặp mặt.
Nghĩ đến đây, Tôn ma ma đau lòng ôm Bùi Thanh Thù: “Ca nhi đáng thương của ta, trong lòng ngài đau khổ, ma ma đều biết.”
Vốn dĩ Bùi Thanh Thù không cảm thấy chính mình hiện tại có khổ sở gì, kết quả lại nghe Tôn ma ma nói như vậy, cái mũi không ngăn được có chút cay cay, cũng không biết làm sao lại như vậy.
Nhưng hắn không muốn lún sâu vào tâm trạng xót xa của bản thân, vì thế Bùi Thanh Thù kiềm chế kịp thời, làm ra vẻ tinh thần phấn chấn, tiếp tục nói về chuyện của Hổ nhi: “Giao Hổ nhi ca ca cho người Phó gia, người yên tâm sao?”
Tôn ma ma gật gật đầu: “Xem thái độ Thục phi nương nương đối xử với ngài như vậy, nên nô tỳ tin tưởng người Phó gia. Bọn họ nhất định sẽ không bạc đãi Hổ nhi.”
Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ, nói như vậy cũng không sai. Xem nhân phẩm của Thục phi và Phó Húc là biết hiện tại gia phong của Phó gia hẳn cũng không tệ. Nếu sau khi Hổ nhi đến Phó gia bị uất ức gì, mỗi ngày bọn họ đều có thể gặp mặt nhau, khẳng định cũng không thể gạt được hắn. Đến lúc đó binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn là được.
“Chỉ là nô tỳ cảm thấy, sẽ làm phiền đến nhà người ta.” Vẻ mặt Tôn ma ma khó xử: “Chi phí ăn mặc của Phó thiếu gia nhà người ta khẳng định tốn không ít bạc, dựa vào chút tiền tiêu vặt ít ỏi này của ta… đưa qua cho người ta chỉ sợ sẽ bị chê cười.”
Bùi Thanh Thù cười nói: “Về mặt tiền bạc, ma ma không cần quá lo lắng. Cho dù Phó gia có thiếu cái gì, thì cũng sẽ không thiếu bạc. Người chỉ cần đối xử với Phó Húc tốt hơn một chút, khi làm điểm tâm thì làm thêm một phần cho hắn, như thế là đủ rồi.”
Dù sao thứ người Phó gia xem trọng cũng không phải là tiền bạc, mà là tình nghĩa.
Đầu tiên là nhận nuôi