Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Tâm trạng Hoàng đế vừa chờ mong, vui vẻ lại có chút thấp thỏm, tay chân nhẹ nhàng đi đến phòng của Lệ Phi.
Không giống với lần trước mà lần này Lệ Phi đoan đoan chính chính ngồi ở vị trí chủ nhà, vừa uống trà vừa chờ Hoàng đế đến.
Nhìn thấy Hoàng đế đến Lệ Phi đặt chung trà xuống, giương mắt nói: “Ngươi đã đến rồi.”
“A” Vẻ mặt Hoàng đế theo bản năng lộ ra tươi cười lấy lòng: “Nguyệt nhi, rốt cuộc nàng cũng chịu gặp trẫm.”
Lệ Phi nghe vậy nhếch môi cười, như là vừa nghe được chuyện gì buồn cười vậy: “Vì sao ta kêu ngươi một mình lại đây, chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng suy nghĩ một chút sao?”
Hoàng đế nghe xong thì trong lòng trầm xuống, vẻ tươi cười trên mặt cũng không duy trì được: “Nguyệt nhi, nàng ... có ý gì?”
Lệ Phi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, từ trước đến nay ta và Hoàng thượng không thể nghĩ chung một hướng, ta nói thẳng vậy. Lúc trước ta đã nói với ngươi không cần sủng ái Thù nhi quá mức như đã làm với ta lúc trước. Thù nhi chỉ là một đứa trẻ, ở bên ngoài một mình, ngươi làm vậy nói là ngươi yêu thương Thù nhi kỳ thật là đang hại Thù nhi. Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi còn không hiểu sao?”
Hoàng đế ngẩn người, hắn không nghĩ đến Lệ Phi gọi hắn đến để nói chuyện này.
Lệ Phi vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn thì hiểu rõ. Từ trước đến nay vị Hoàng đế này luôn hành xử theo cảm tính, cơ bản là không dùng đầu óc để xử lý vấn đề. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy giận, nhịn không được liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái: “Con người của ta ghét nhất chính là việc phải nói lại hai lần. Ta đã nói rõ ý của ta, ta hy vọng Hoàng thượng sẽ không để ta phải tốn công lặp lại lần thứ ba với ngài.”
Thật ra trong lòng Hoàng đế còn chưa suy nghĩ cẩn thận nhưng mà nghe Lệ Phi nói như vậy thì hắn liền đồng ý theo bản năng: “Nguyệt nhi, nàng yên tâm, sau này trẫm sẽ không làm như vậy nữa. Tất cả đều là do trẫm sai, thân thể nàng không được tốt, đừng nên nóng giận.”
Lệ Phi nhìn thấy Hoàng đế đã thấy tức giận, Hoàng đế càng khuyên nàng không nên tức giận, ngược lại khiến nàng càng không thể kiềm chế tức giận.
Nhưng mà, thà vất vả một lần để nói rõ ràng, nàng cần phải nói rõ ràng: “Hiện tại ngài đối xử với Thù nhi tốt như vậy, trong lòng không còn nghi ngờ Thù nhi không phải là hài tử của ngài nữa sao?”
Hoàng đế không cần nghĩ ngợi đã lập tức đáp lời: “Tất nhiên, Thù nhi là nhi tử của trẫm đó là điều không thể nghi ngờ, từ trước đến nay trẫm chưa từng nghi ngờ qua.”
Lệ Phi nhẹ nhàng cười, đuôi mắt khẽ nhếch lên, vô tình lộ ra phong thái kiều diễm phong lưu: “Câu này của Hoàng thượng là thật lòng sao?”
Hoàng đế có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của nàng, thấp giọng nói: “Đương nhiên là thật.”
“Vậy là tốt rồi.” Lệ Phi bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Con người của ta, từ trước đến nay không muốn và cũng khinh thường phải vì mình giải thích với người khác. Nhưng mà Thù nhi vô tội. Thù nhi là con của ngươi, điều này ngươi không cần nghi ngờ. Nếu là không phải, ta cũng không để ngươi nuôi con thay người khác.”
Hoàng đế ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nói: “Nguyệt nhi, trẫm biết từ trong xương cốt nàng là người thiện lương nhất, nàng...”
Lệ Phi không khách khí cắt ngang lời hắn nói: “Được rồi, khen ta thì Hoàng thượng không cần nói nữa. Ta là một mẫu thân không có trách nhiệm, trong lòng ta rất rõ. Nếu đã quyết định đưa Thù nhi cho Thục phi nuôi dưỡng, ta sẽ không cướp Thù nhi về. Coi như là vì tốt cho Thù nhi, sau này ngươi cũng đừng dẫn Thù nhi đến đây nữa.”
Hoàng đế ngẩn người, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Vậy nàng ... sẽ không nhớ Thù nhi sao?”
Lệ Phi nhạt nhẽo cười: “ Nhớ thì sao, còn không nhớ thì sao? Ta đã lãng phí mấy năm của Thù nhi, bây giờ thì tốt rồi tìm được cho Thù nhi một dưỡng mẫu thiệt tình yêu thương Thù nhi. Hoàng thượng có từng nghĩ đến chuyện nếu Thục phi biết vào ngày lễ tết nào ngươi cũng lén dẫn Thù nhi đến đây, trong lòng nàng ấy sẽ nghĩ như thế nào? Nàng ấy vẫn sẽ thiệt tình thực lòng yêu thương Thù nhi giống như bây giờ sao?”
Hoàng đế không cần suy nghĩ nói: “Trẫm vô cùng cẩn thận, sẽ không để nàng ấy biết.”
Lệ Phi lắc đầu, nhìn Hoàng đế trước mặt giống như đang nhìn một hài tử đơn thuần: “Trên đời này không có tường nào là không lọt gió. Hơn nữa, cho dù Thục phi không biết thì trong lòng ngài không cảm thấy băn khoăn sao? Cuối cùng Thục phi cũng là nữ nhân của ngài, còn vì ngài sinh con đẻ cái.”
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, hơi hơi rũ mi: “Là trẫm có lỗi với nàng ấy.”
“Người mà Hoàng thượng cần xin lỗi quá nhiều.” Lệ Phi cười khổ: “Nếu biết sai rồi thì đừng nên phạm thêm lỗi lầm nữa.”
“Vậy ... Được rồi.” Hoàng đế thở dài một hơi, bất đắc dĩ thoả hiệp: “Về sau nếu nàng không yêu cầu, trẫm sẽ không dẫn Thù nhi đến đây.”
Lệ Phi gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra: “Đa tạ Hoàng thượng. Những điều ta muốn nói điều đã nói xong, ngày mai là năm mới chắc chắn Hoàng thượng còn nhiều việc cần phải xử lý gấp, mời ngài trở về đi.”
“Chờ một chút. Nguyệt nhi, trẫm còn một việc muốn nói với nàng.” Vẻ mặt Hoàng đế phức tạp hỏi: “Nàng có biết chuyện Lư Duy tiến cung không?”
Lệ Phi nghe vậy, không tránh được kinh ngạc hỏi: “Sao hắn lại tiến cung?”
“Trong khoảng thời gian này trẫm vẫn luôn chiêu mộ nhân tài để làm lão sư dạy vỡ lòng cho Thù nhi. Lư Duy tự đề cử mình tình nguyện vào cung dạy hắn âm luật. Trẫm nghĩ Lư Duy chính là kỳ tài đương thời, nàng và Lư Duy lại là bạn cũ, nên mời hắn đến.”
Lệ Phi nhợt nhạt cười, lắc đầu nói: “Không biết A Duy lại muốn làm cái gì, Hoàng thượng vẫn nên tìm cho Thù nhi thêm một vị sư phụ dự bị về âm luật đi. Với tính tình của A Duy có thể ở kinh thành bao lâu khó mà nói.”
Hoàng đế ấp a ấp úng nói: “Người tài Đại Tề nhiều, tìm một vị sự phụ cho Thù nhi cũng không quá khó, chỉ có điều tên Lư Duy này ... Nguyệt nhi, trẫm cảm thấy hắn là vì nàng nên mới vào cung.”
Lệ Phi không chút để ý nói: “Quan hệ giữa ta và A Duy là bình đẳng, hắn vì ta mới tiến cung, thì có gì sai? Nếu Hoàng thượng để ý, đuổi hắn đi là được, không cần nói với ta dù là một chữ.”
“Nguyệt nhi, ngàn vạn lần nàng đừng tức giận. Trẫm cũng chỉ nói