Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Rine Hiền phi
Vào lúc gặp thoáng qua người nhà Tả gia, Tả Tam cô nương đột nhiên nói nhỏ với Bùi Thanh Thù một câu: “Diễm phúc không ít nha.”
Bùi Thanh Thù sửng sốt một chút, đến khi hắn lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại Tả Tam cô nương, thì các nàng đều đã đi xa.
Bùi Thanh Thù dở khóc dở cười đưa mắt nhìn mấy tiểu cô nương ở bên cạnh mình.
Tả Tam cô nương cũng thật biết nói giỡn, tình huống hiện tại của hắn sao lại được xem là diễm phúc?
Đối phó với mấy thân thích không quen thuộc ở trên đảo trong chốc lát, vừa đến thời gian ngọ yến, Bùi Thanh Thù chờ không nổi lập tức vội vàng rời đi.
Ở địa điểm mở yến tiệc, cuối cùng Bùi Thanh Thù cũng thành công gặp được bọn người Phúc Quý.
Phúc Quý nhỏ giọng nói: “Hai nén hương trước, nô tài thấy Tứ điện hạ ở trên đỉnh núi Bồng Lai. Lúc đầu còn sợ trong lòng ngài ấy suy nghĩ luẩn quẩn không thông, nhưng sau đó chỉ thấy Tứ điện hạ ở đấy đi dạo một lát, khi sắp bắt đầu yến tiệc thì xuống núi, cũng không có làm việc gì khác.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, mặc dù Tứ Hoàng tử thích Tả Đại cô nương, nhưng hắn vẫn còn rất lý trí, bản thân không làm ra việc ngu ngốc gì, cũng không tiếp tục đi dây dưa với Tả Đại cô nương.
Bùi Thanh Thù có chút kinh ngạc khi yến tiệc hôm nay lại không phân tách không gian cho nam và nữ, tất cả đều ở cùng một đại điện, chỉ dùng một tấm bình phong gỗ trầm hương khắc hoa văn để ngăn cách.
Nếu là bình phong bằng lụa thêu hoa văn thì cũng được đi, nhưng đây lại là bình phong gỗ khắc hoa văn, không thể che kín hoàn toàn. Bùi Thanh Thù ngồi khá gần bình phong, cho nên hắn không chỉ có thể nhìn thấy vài người bên kia, mà thậm chí còn có thể nghe được loáng thoáng những lời người bên kia đang nói.
Nhìn thấy Tả Đại cô nương và Đại Công chúa ngồi cùng một bàn, Bùi Thanh Thù dường như đã hiểu được gì đó.
Tả cô nương và Tứ Hoàng tử có thể yêu nhau, tám chín phần là bởi vì Tả Đại cô nương có quan hệ tốt với Đại Công chúa. Thông qua Đại Công chúa, hai người họ mới có thể càng ngày càng gần gũi nhau.
Chỉ là không biết, Đại Công chúa có biết chuyện của bọn họ hay không thôi.
Điều mà Bùi Thanh Thù không nghĩ đến chính là, kỳ thật không chỉ có Đại Công chúa biết chuyện, ngay cả Vinh Quý phi cũng đã sớm biết ý trung nhân của nhi tử mình là ai.
Sau khi yến hội chấm dứt, mọi người đã chơi nhiệt tình cả một ngày nên rất mệt mỏi, phần lớn đều trở về nghỉ ngơi. Nhưng Vinh Quý phi cũng không lập tức cho Tứ Hoàng tử hồi cung, mà triệu hắn đến Bảo Từ cung.
“Con đi cùng ta.”
Sau khi ném lại một câu, Vinh Quý phi lập tức ngồi lên kiệu, rời đi trước Tứ Hoàng tử một bước.
Tứ Hoàng tử nhận thấy cảm xúc của mẫu phi khác lạ, cũng biết thái độ của Vinh Quý phi như vậy tám phần là có liên quan đến Tả cô nương. Nhưng mà, chẳng những Tứ Hoàng tử không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút chờ mong. Vừa đúng lúc, hắn cũng muốn nói với Vinh Quý phi về chuyện này.
Sau khi đến Bảo Từ cung, Tứ Hoàng tử thấy Vinh Quý phi còn chưa tẩy đi lớp son phấn, thậm chí đến cả y phục nặng nề cũng không thay ra. Bà ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu, vẻ mặt thâm trầm chờ hắn.
Trong phòng ngoại trừ Ngọc Tảo tâm phúc của Vinh Quý phi, cũng chỉ có thêm Đại Công chúa.
Khi Tứ Hoàng tử đi vào, Đại Công chúa đang đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với Vinh Quý phi điều gì đó, nhưng Vinh Quý phi lại giống như không nghe thấy.
Thấy Tứ Hoàng tử đến, Vinh Quý phi trực tiếp ra lệnh: “Quỳ xuống!”
Tứ Hoàng tử không trái lại lệnh của mẫu thân, cũng không hỏi tại sao phải quỳ, chỉ yên lặng quỳ xuống.
Thấy hắn nghe lời như vậy, ngược lại trong lòng Vinh Quý phi càng thêm bực bội: “Con biết sai rồi à?”
Vinh Quý phi trầm giọng hỏi, Tứ Hoàng tử không đáp, mà liếc mắt nhìn Đại Công chúa một cái, hỏi ngược lại: “Mẫu phi đã biết hết rồi ư?”
“Nhìn tỷ tỷ con làm cái gì, con thật sự cho rằng bản thân đã đủ cẩn thận, có thể giấu tất cả mọi người sao?” Vinh Quý phi cười lạnh nói: “Ấu trĩ! Ngây thơ! Buồn cười! Con nghĩ bổn cung ngây người trong hậu cung nhiều năm như vậy chỉ là ngồi chơi à? Cho dù tỷ tỷ con không nói cho ta nghe, chuyện này, bổn cung cũng có thể tự mình tra ra.”
Đối mặt với cơn giận của mẫu thân, thoạt nhìn Tứ Hoàng tử cũng không sợ hãi: “Con đã đoán được từ sớm là mẫu phi sẽ nhận ra khác thường, nhưng không phải người cũng không phản đối ư?”
“Không phản đối? Chẳng lẽ con cảm thấy bổn cung đang ngầm đồng ý với cách con làm à?” Thiếu chút nữa Vinh Quý phi bị hắn chọc giận đến bật cười, “Là vì bổn cung hiểu trong lòng con nghĩ gì, cho rằng con nghe tin Tả gia và Tống gia nghị thân sẽ biết quay về con đường đúng đắn. Lại không nghĩ rằng chẳng những con không biết hối cải, còn càng lún sâu thêm, còn dám ở trong cung lén hẹn gặp nữ nhân. Nếu việc này truyền ra ngoài, tiền đồ của con bị huỷ cũng không quan trọng, nhưng ngược lại con có nghĩ đến thanh danh của cô nương nhà ngươi ta sẽ ra sao không?”
“Nếu thật sự bị truyền ra ngoài, con sẽ cưới nàng.” Tứ Hoàng tử ngẩng đầu nâng mắt nhìn về phía Vinh Quý phi, ánh mắt kiên định nói: “Cầu xin mẫu phi đồng ý.”
“Đồng ý?” Vinh Quý phi đột nhiên kích động ném chén trà trong tay, chén trà rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thuý, có một ít nước trà ấm còn văng ra xung quanh, dính cả lên người Tứ Hoàng tử. Nhưng dường như hắn không hề nhận ra, vẫn thẳng lưng quỳ ở nơi đó, quật cường nhìn Vinh Quý phi.
“Con bảo bổn cung đồng ý cho con cái gì? Là Hoàng tử thì không được cưới nữ nhi Tả thị làm phi, chẳng lẽ con không biết ư? Hay là nói, con có bản lĩnh có thể khiến đích trưởng nữ Tả gia người ta vì con mà chấp nhận làm Trắc phi cả đời?”
“Đương nhiên là không phải!” Đột nhiên Tứ Hoàng tử kích động lên, “Nàng là hậu nhân của Nữ đế, sao có thể làm trắc thất của người khác. Nhi tử muốn cưới nàng, tất nhiên là muốn để nàng làm chính phi.”
“Hồ đồ!” Vẻ mặt Vinh Quý phi đau khổ lắc đầu kịch liệt, “Nữ tử trong thiên hạ nhiều như vậy, rốt cuộc nữ nhi Tả gia có cái gì tốt, đáng giá để con vì nàng mà đối nghịch với mẫu phi, thậm chí còn phá huỷ quy định của tổ tông? Con nói xem, một nữ tử như vậy, bảo mẫu phi làm sao có thể yên tâm mà cưới nàng cho con, làm sao đảm bảo tương lai nàng ta sẽ không làm loạn, gây tai hoạ cho hoàng gia?”
“Nàng ấy không phải là người như vậy!” Tứ Hoàng tử nói như chém đinh chặt sắt: “Từ