Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Nữ tử và nam tử bất đồng ở chỗ, thân là nam tử, nếu nhìn trúng cô nương nhà ai, phần lớn có thể thoải mái hào phóng đề cập với người trong nhà. Nhưng nếu là nữ tử, có rất nhiều điều cần phải kiêng kị.
Cho dù là nữ tử tính cách như Lệnh Nghi, trong vấn đề hôn sự của mình cũng không tiện trực tiếp chạy tới nói với phụ mẫu: Con nhìn trúng người đó, nhanh chóng bắc cầu dắt mối cho con đi!
Đây là không phù hợp quy củ.
Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, tám chữ này khắc thật sâu vào trong lòng mọi người, đặc biệt là những cô gái đã đọc qua sách, nhận được giáo dục giống như Lệnh Nghi.
Muốn cho nàng ấy chủ động nói ra người trong lòng mình là ai, nàng ấy thật sự ngượng ngùng.
“Chuyện của ta, đệ cũng đừng quản.” Nhắc tới chuyện chung thân đại sự của chính mình, Lệnh Nghi vẫn không nhịn được đỏ mặt. “Nhóc con đệ thì biết cái gì.”
Bùi Thanh Thù không phục nói: “Ai nói đệ là nhóc con, mẫu phi còn nói năm nay đệ cao lên không ít đó.”
Lệnh Nghi cười nói: “Chờ chừng nào vóc dáng đệ cao như ta rồi lại nói lời này đi!”
Nhắc tới vóc dáng, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Tỷ, có phải tỷ thích nam tử vóc dáng tương đối cao không?”
Vóc dáng Phó đại công tử không coi như quá cao, chỉ cao hơn Lệnh Nghi nửa cái đầu mà thôi.
“Cũng không cho đệ hỏi!” Lệnh Nghi đỏ bừng mặt nói.
“Hừ, tỷ không nói đệ cũng biết, tỷ và Tam hoàng tỷ đều thích Dung nhị công tử không phải sao?”
Lệnh Nghi vội vàng hoảng loạn che miệng Bùi Thanh Thù: “Tiểu tử thối, lời này cũng có thể nói bậy hả?”
Bùi Thanh Thù sử dụng cả tay cả chân, giãy giụa hồi lâu, thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Lệnh Nghi. “Ai nói bậy, tỷ nói có phải hay không đi!”
Lúc này Lệnh Nghi cắn môi, không nói.
“Không nói lời nào, đệ coi như tỷ thừa nhận nha.” Khác với chuyện của Tứ Hoàng tử chính là Bùi Thanh Thù cảm thấy nếu Lệnh Nghi thật lòng thích Dung nhị công tử, hắn hoàn toàn có thể tranh thủ hỗ trợ một chút! Bằng không cứ bỏ lỡ như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.
Nhưng nữ nhân quá dễ thẹn thùng, Lệnh Nghi vẫn đỏ mặt không mở miệng.
Bùi Thanh Thù đành phải nói: “Tỷ suy nghĩ cho rõ ràng, đợi tới khi Dung nhị công tử định thân rồi thì nói cái gì cũng không còn kịp nữa đâu.”
“Ta…” Rốt cuộc Lệnh Nghi không nhịn được mở miệng. “Thật ra ta cũng không biết. Chỉ là ta cảm thấy dung mạo hắn thật đẹp, lại rất có tài hoa, người còn dịu dàng như vậy…”
Bùi Thanh Thù nhìn dáng vẻ tình đầu chớm nở này của Lệnh Nghi, thiếu chút nữa bị nàng ấy làm chua đến rụng răng.
Đã như vậy rồi, còn nói không phải thích người ta?
“Chỉ là Lệnh Nghi tỷ tỷ, hai người có quen biết nhau không? Tỷ có hiểu biết về hắn không?”
Bùi Thanh Thù cảm thấy, e là Lệnh Nghi và Dung nhị công tử chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, phỏng chừng cũng chưa nói với nhau được mấy câu.
Quả nhiên Lệnh Nghi lắc đầu.
Bùi Thanh Thù đỡ trán: “Vậy tỷ không sợ… Không sợ bị lừa sao?” Kỳ thật Bùi Thanh Thù còn muốn nói, tuy Phó đại công tử không phong lưu phóng khoáng bằng Dung nhị công tử, nhưng ít nhất hiểu tận gốc rễ, tương đối đáng tin cậy.
Nhưng hắn biết, nhất định hiện tại Lệnh Nghi không muốn nghe đến tên Phó đại công tử, bởi vậy hắn chỉ có thể nghẹn lời này ở trong bụng, ngậm miệng không đề cập tới.
Lệnh Nghi cúi đầu, dùng giày giẫm giẫm bụi bặm trên mặt đất, dùng âm thanh giống như tiếng muỗi kêu nói: “Nữ nhi toàn kinh thành đều thích hắn, tóm lại không thể tất cả mọi người đều mắt mù.”
Nghe nàng ấy nói như vậy, Bùi Thanh Thù không nhịn được bật cười.
Lệnh Nghi vẫn có chút tính trẻ con nha.
Nàng ấy nắm lấy bả vai Bùi Thanh Thù, nói: “Chuyện này đệ không thể nói cho ai biết, phải giữ kín cho ta, có nghe không?”
Lệnh Nghi cố ý trợn mắt, hung tợn hù dọa Bùi Thanh Thù. Nhưng Bùi Thanh Thù lại không hề sợ hãi, quả quyết lắc đầu:
“Không được không được, chuyện này không thể giữ kín. Tỷ tỷ còn nhỏ tuổi, nhưng Dung nhị công tử đã tới tuổi tính toán hôn sự rồi. Nếu tỷ tỷ xấu hổ mở miệng, để đệ nói với mẫu phi giúp tỷ.”
“Đệ?” Lệnh Nghi không tin nhìn hắn. “Đệ đừng làm hỏng chuyện của ta.”
“Không đâu không đâu.” Bùi Thanh Thù tự tin vỗ bộ ngực nhỏ. “Nếu tỷ không yên tâm có thể đi nghe lén. Nếu cảm thấy chỗ nào đệ nói không thích hợp, liền ra ngắt lời đệ.”
Lúc này Lệnh Nghi mới ngượng ngùng xoắn xít đáp ứng: “Vậy đệ đi đi, ta không đi đâu, mẫu phi còn đang bực ta đó. Nhớ rõ, không được thêm mắm thêm muối bịa đặt linh tinh cho ta, ta sẽ hỏi lại Ngọc Bàn tỷ tỷ.”
Trên đường đi Quỳnh Hoa cung, Bùi Thanh Thù suy nghĩ, đoạn tình cảm vừa mới nảy sinh này của Lệnh Nghi, hoặc nói đúng hơn là yêu thầm này, thật sự đáng tin cậy sao?
Dù Thục phi thương xót nữ nhi, đồng ý việc hôn nhân này, nhưng nam nhân được hoan nghênh giống như Dung nhị công tử, có thể nhìn trúng tiểu nữ nhi mới lớn như Lệnh Nghi hay không, điều này còn khó nói.
Nếu miễn cưỡng ở bên nhau, trở thành một đôi oán ngẫu, vậy còn không bằng ngay từ đầu đừng ở cùng nhau.
Nhưng mặc kệ thế nào, người mà tỷ tỷ hắn thích, hẳn là nên thử một lần, tóm lại không thể trực tiếp từ bỏ như vậy.
Trong Quỳnh Hoa cung, Thục phi thấy hắn lại tới nữa, không khỏi buồn cười mà nói: “Con đã lớn như vậy rồi, sao còn mỗi ngày đều chạy đến nơi này của mẫu phi? Đồ ăn Khánh Ninh cung không ngon sao?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu, cũng không cần người bế, tự mình thuần thục cởi giày đặt dưới giường, ăn vạ bên người Thục phi, nói: “Nhi thần nhớ mẫu phi.”
Thục phi nghe xong, trong lòng ngọt như mật. Sau khi đã có lời mở đầu tốt đẹp, Bùi Thanh Thù nói tiếp tương đối dễ dàng.
“Hôm nay sau khi tan học, nhi thần đi Tuệ Diệu lâu gặp Lệnh Nghi tỷ tỷ.” Bùi Thanh Thù nói xong, cố tình ngừng lại một chút, xem phản ứng của Thục phi.
Quả nhiên, khi nhắc tới Lệnh Nghi, Thục phi không hề tức giận, còn quan tâm hỏi: “Nó thế nào, còn cáu kỉnh ta không?”
Bùi Thanh Thù lắc đầu: “Không có nha, thật ra tỷ tỷ biết chính mình sai rồi, cũng hối hận, chỉ là ngượng ngùng mở miệng xin lỗi. Trong lòng tỷ ấy cũng không chịu nổi, mẫu phi cũng đừng trách tỷ.”
Thục phi thở dài nói: “Mẫu phi cũng không nghĩ trách nó, chỉ là cái tính tình này của Lệnh Nghi… giống y ta. Lúc chưa xuất giá còn được, chờ đến khi nó gả cho người, nếu tới nhà chồng rồi còn nói như vậy, ta sợ có hại cho nó.”
“Cho nên mẫu phi, người có thể chọn một gia tộc có quan hệ tương đối tốt với người để gả tỷ tỷ qua.” Bùi Thanh Thù nhỏ giọng nói: “Ví dụ như… Dung gia.”
“Dung gia?” Xem ra Thục phi cũng không phải chưa