Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Rine Hiền phi
Sau khi hôn sự của Lệnh Nghi được quyết định xong, sinh hoạt của Bùi Thanh Thù cũng dần dần khôi phục lại như bình thường. Bởi vì hiện tại có Lệnh Nghi ở bên cạnh Thục phi, nên số lần Bùi Thanh Thù đến Quỳnh Hoa cung cũng ít đi.
Để đuổi kịp tiến độ học tập của các ca ca, sau khi tan học hắn không đi đâu cả, chỉ ở lại thư phòng đọc sách và luyện chữ, càng thêm nỗ lực hơn so với trước kia.
Kiên trì không phụ lòng người, đến cuối năm Hoàng đế đến Trường Hoa điện kiểm tra học tập của các Hoàng tử, Bùi Thanh Thù biểu hiện rất tốt, dường như đã bù được thua thiệt về tuổi tác. Hắn không phải là Hoàng tử có học vấn tốt nhất, nhưng chắc chắn là Hoàng tử có tiến bộ nhanh nhất.
Hoàng đế vô cùng vui vẻ, không nhịn được khen ngợi Bùi Thanh Thù vài câu. Nhưng nhớ đến lời của Lệ Phi nên Hoàng đế không dám biểu hiện quá yêu thích Bùi Thanh Thù, lúc này mới chịu đựng không thưởng cho hắn này nọ.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù tiến bộ, mọi người đều nhìn thấy được.
Ngay cả người tự xưng là có học vấn tốt nhất là Cửu Hoàng tử, cũng không dám tiếp tục coi thường hắn.
Sau khi tan học, Phó Húc và Hổ Nhi đang dọn sách vở cho Bùi Thanh Thù, Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử ngồi ở phía trên nói chuyện, bên cạnh còn có mấy vị đường huynh đệ, là nhi tử của nhà hoàng thúc.
Cửu Hoàng tử ngồi phía trước, không biết vì sao đột nhiên quay đầu hỏi hắn: “Lão Thập nhị, có phải Tứ Hoàng huynh thường xuyên giảng bài giúp ngươi, nên ngươi mới có thể tiến bộ nhanh như vậy không?”
Bùi Thanh Thù sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, Thất Hoàng tử ở bên cạnh đã không nhịn được mở miệng: “Không phải đâu, Tứ ca nói Thập nhị đệ có nghị lực và tính tự giác rất cao, không cần huynh ấy phải ngày ngày giám sát, từ lâu huynh ấy đã không còn mỗi ngày giám sát đệ ấy. Theo ta thấy, chính là do Thập nhị đệ thông minh, nên mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.”
Bị Thất Hoàng tử thổi phồng như vậy, Bùi Thanh Thù cảm thấy có chút xấu hổ.
Cửu Hoàng tử nghe xong, khó chịu nói: “Hừ, trước kia là do ta coi thường ngươi, về sau chắc chắc ta sẽ càng thêm cố gắng học tập. Đến lần sau người được phụ hoàng khen là ai, cũng còn khó nói.”
Bùi Thanh Thù xấu hổ cười cười, không biết nói cái gì cho tốt.
Đối mặt với khiêu khích như vậy, chẳng những không khơi mào được ý chí chiến đấu của Bùi Thanh Thù, mà thậm chí còn có chút buồn cười. Mặc dù Cửu Hoàng tử lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng vẫn còn mang tính tình của một đứa trẻ nha.
Lại đến thời gian nghỉ cuối năm, bởi vì đã có kinh nghiệm nghỉ của năm trước, năm nay sau khi Bùi Thanh Thù biết mình có được thời gian mười ngày nghỉ dài đằng đẵng thì đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa.
Phong thuỷ thay nhau luân chuyển, thời gian đón tết năm trước, đế hậu bất hoà, Vinh Quý phi bận rộn lo hôn sự cho Đại Công chúa, cả hậu cung hầu như đều giao cho Toàn Quý phi một mình nắm giữ. Năm nay người bận rộn lo hôn sự lại đổi thành Toàn Quý phi, còn Vinh Quý phi lại có thời gian rảnh để chuẩn bị cung yến.
Nghe Thục phi nói, hiện tại Vinh Quý phi nắm đại quyền trong tay, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ. Chỉ có khi nào nhắc đến hôn sự của Tứ Hoàng tử, vẻ mặt mới để lộ chút ảm đạm.
Có lẽ bởi vì biết được nội tình, nên hiện tại khi Thất Hoàng tử nói giỡn về hôn sự của Tứ Hoàng tử, Bùi Thanh Thù cũng không dám hát đệm theo. Hoặc là nói từ sau khi xảy ra sự kiện kia, tình cảm của hắn đối với Tứ Hoàng tử đã trở nên phức tạp.
Nhưng mà hắn cũng có thể hiểu được cho Tứ Hoàng tử, dù sao ai cũng đều có chút bí mật nho nhỏ cho riêng mình đúng không? Giống như chính bản thân Bùi Thanh Thù, chuyện hắn là người từ tương lai đến, chắn chắn hắn cũng sẽ không nói với người khác.
“Điện hạ, ngày mai chính là ba mươi, chuẩn bị đón năm mới mà ngài còn ở chỗ này viết chữ.” Ngọc Lan cầm áo choàng phủ thêm lên người cho hắn, “Cẩn thận hư mắt.”
Có lẽ do không khí đón tết trong cung quá nồng nhiệt, hôm nay trong lòng Bùi Thanh Thù cảm thấy nôn nao, chữ viết cũng không đẹp.
Nghe Ngọc Lan nói như vậy, hắn dứt khoát buông bút xuống nói: “Không viết nữa, đánh đàn một lát thì tốt hơn. Ngày mai đến Quỳnh Hoa cung, cho người ôm theo đàn của ta qua cùng, ta muốn đàn một khúc cho mẫu phi nghe.”
Ngọc Lan cười nói vâng
Không qua bao lâu, Phúc Quý đột nhiên tiến vào, thấp giọng nói với hắn, một lát nữa Hoàng thượng sẽ đến, dặn hắn nhanh chóng thay đổi y phục, Hoàng đế muốn dẫn hắn đi ra ngoài.
Trong lòng Bùi Thanh Thù lộp bộp một tiếng, dường như hiểu được cái gì, lại có chút không thể tin được.
Lúc này Hoàng đế muốn dẫn hắn đi ra ngoài… Chắc là muốn đưa hắn đến Hàn Hương điện thăm Lệ Phi.
Ngày bình thường Bùi Thanh Thù không cảm thấy, nhưng lúc này hắn mới phát hiện, vậy mà đã một năm rồi hắn chưa gặp Lệ Phi, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Nếu nói lúc hắn vừa mới vào cung, trong lòng còn luôn hướng về Lệ Phi – vị mẫu thân thân sinh của hắn, thì hiện tại thời gian một hai năm trôi qua, trong lòng Bùi Thanh Thù lại thân thiết hơn đối với Thục phi.
Đột nhiên nói muốn đi gặp mẫu thân Lệ Phi, trong lòng hắn cũng có chút e ngại, không thể nói rõ là chuyện gì.
Nhưng mặc kệ là chuyện như thế nào, hoàng mệnh không thể trái. Bùi Thanh Thù vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn ăn mặc chỉnh tề, ra cửa chờ Hoàng đế đến.
Suy đoán chắc là Hoàng đế sắp đến rồi mới cho người báo với hắn, nên Bùi Thanh Thù vừa mới ra đến cửa chờ không bao lâu thì Hoàng đế đã đến, vẫy tay kêu Bùi Thanh Thù đến ngự liễn.
Bùi Thanh Thù đi vào, Hoàng đế lập tức vòng tay qua nách hắn, ôm nhấc hắn đến ngồi xuống bên cạnh mình.
“Nặng rồi.” Hoàng đế tủm tỉm cười nói: “Chờ qua thêm hai năm, phụ hoàng sẽ không bế nổi con nữa.”
“Phụ hoàng ốm đi rất nhiều.” Bùi Thanh Thù nhìn trái nhìn phải, phát hiện mặc dù Hoàng đế mặc y phục mùa đông dày nặng, nhưng thoạt nhìn vẫn rất mảnh khảnh, thậm chí có chút… gầy quá mức.
“Ngài vẫn còn khống chế bữa ăn sao?”
Hoàng đế gật gật đầu: “Đã quen rồi.”
Bùi Thanh Thù nhìn mặt Hoàng đế, chân thành nói: “Con cảm thấy ngài như