Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Thư Tần
Thục phi thừa nhận, lời Vinh Quý phi nói có đạo lý nhất định. Chỉ là không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy không thoải mái.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Vinh tỷ tỷ… Nếu hôm nay đổi lại ta là người bị nói thành như vậy thì tỷ có giúp ta không?”
Vinh Quý phi nhìn Thục phi, cười cưng chiều: “Lại nói mấy lời ngốc nghếch rồi, muội và Lệ Phi không giống nhau, sao có thể bị như vậy chứ.”
Thục phi yên lặng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu tỷ tỷ không định nhúng tay vào việc này, vậy thì ta cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ là ta cảm thấy dù Lệ Phi có còn trong sạch hay không, bây giờ Hoàng thượng lại không ở đây, trong cung cũng loạn thế này, dù sao cũng nên có người đứng ra chủ trì đại cục. Nếu như Lệ Phi trong sạch thì hành động này sẽ khiến Hoàng thượng hài lòng. Còn nếu Lệ Phi thật sự đã sai… thì cũng có thể giữ mặt mũi hoàng gia.”
Vinh Quý phi sửng sốt, có chút ngoài dự đoán mà nhìn Thục phi: “Ý của muội muội quả là thú vị… Nghĩ kỹ lại, dường như cũng hợp lý.”
Thú vị?
Thục phi cảm thấy chuyện này chẳng có gì thú vị cả.
“Có điều, nếu Vinh tỷ tỷ bị bệnh, vậy tỷ cứ dưỡng bệnh cho khoẻ đã. Tương lai Hoàng thượng có trách ai thì cũng không đến lượt tỷ đâu.”
Thục phi lạnh nhạt nói mấy lời xong liền xoay người rời khỏi Bảo Từ cung.
Rõ ràng đang là tiết trời xuân ấm áp nhưng Thục phi lại cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.
Trước giờ nàng cũng không phải là người quá đam mê quyền lực, nàng cảm thấy tuy mình ở Phi vị, không phải là người số một trong hậu cung nhưng cũng được coi là phi tần có địa vị cao, như vậy cũng đủ thoải mái mà sống rồi.
Nhưng bây giờ Thục phi mới phát hiện ra, Quý phi và Phi vị, tuy chỉ kém một chữ nhưng khoảng cách lại rất lớn.
Nàng không phải là Quý phi nên không có quyền quản lý hậu cung. Quản lý quá nhiều sẽ thành ra vượt quá chức phận.
Dù sao bây giờ nàng cũng chẳng thể cố nhiều như vậy được.
Thục phi không ra lệnh cho toàn bộ hậu cung, nàng chỉ chọn cách thô bạo nhất, cũng là phương pháp trực tiếp nhất, mang theo một đám cung nhân của Quỳnh Hoa cung đi lại khắp nơi trong hậu cung.
Nàng cố ý tìm vài ma ma to khoẻ đi theo mình, hễ thấy trong cung có người chê trách Lệ Phi liền bắt đến bạt tai, đánh cho đến khi cả mặt sưng đỏ mới thôi.
Tuy hành động của Thục phi nhìn có vẻ phí hoài thời gian và tốn nhiều sức lực nhưng nàng cũng không phải là đi loạn trong cung mà không có mục tiêu.
Trước tiên nàng đến Đông Lục cung, cũng là nơi mình khá quen thuộc đi một lượt, thiện ý nhắc nhở moi người tự quản cung nhân trong cung mình cho tốt.
Thành Phi là người thành thật, đương nhiên là hạ giọng đồng ý ngay. Chỉ có điều tính tình của nàng ta quá nhu nược, Thục phi sợ nàng ta không quản được hạ nhân nên thuận tay đưa một cung nữ của Quỳnh Hoa cung cho Thành Phi dùng. Nếu ai không thành thật thì để cung nữ này bẩm báo cho Thục phi. Sau khi chuyện này trôi qua, Thành Phi muốn giữ cung nữ kia lại hay không đều được.
Thành thực mà nói Thục phi làm như vậy, bắt các phi tử thay đổi tính cách thì chắc chắn họ sẽ không vui. Nhưng Thành Phi không hề tức giận chút nào, ngược lại nàng ta còn cảm tạ Thục phi đã đưa cho nàng một hạ nhân đắc lực. Trong các phi tần có phân vị cao, chỉ có Thành Phi này là hiền lành nhất.
Ngoại trừ Thành Phi ra, Thận Quý tần ở Dục Tú cung và Ân Tần ở Chung Linh cung đều thuộc về Đông Lục cung.
Ân Tần là đường tỷ của Lệ Phi, đương nhiên không cần phải nhắc nhở. Thận Quý tần là thân mẫu của Thất Hoàng tử, Thất Hoàng tử đã sớm thỉnh cầu nàng hỗ trợ quản hạ nhân trong Dục Tú cung.Vì thế Thục phi không cần phải tốn nhiều miệng lưỡi với hai người ở đây. Chỉ là để ngừa vạn nhất, giống như đối với Thành Phi vậy, nàng để người của mình ở lại hỗ trợ.
Sau khi tạm thời ổn định lại Đông Lục cung, Thục phi thoáng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nghĩ đến mấy nữ nhân trong Tây Lục cung, Thục phi liền cảm thấy đau đầu.
Các nàng không phải là người dễ đối phó.
Đặc biệt là Toàn Quý phi và Kính Phi, hai người kia một người là Quý phi, một người thì cùng cấp với Thục phi, còn đều có Hoàng tử đã lớn. Thục phi biết mình không thể sai khiến được các nàng nên dứt khoát không đến tốn nước bọt nữa mà chọn người mình có thể trừng trị để nói.
Thục phi đến trước cửa phòng Đôn Tần châm biếm một hồi, sau đó lại đến tẩm cung của Định Phi ầm ĩ một trận.
Không thể không nói, tuy biện pháp của Thục phi đơn giản và thô bạo nhưng lại có không ít tác dụng. Ít nhất mấy kẻ thích đàm tiếu trong hậu cung sẽ có thêm chuyện mới để nói, thay Lệ Phi dời đi không ít sự chú ý.
Đến lúc Thục phi mệt đến sắp kiệt sức, rốt cuộc bên Kiến Phúc cung cũng truyền đến tin tức nói rằng mấy ngày trước Lệ Phi ở Di Thanh điện đã sinh được một đứa bé, cũng chính là Thập tứ Hoàng tử.
Bởi vì Lệ Phi vẫn còn ở cữ, lấy cớ không tiện tàu xe mệt nhọc nên Hoàng đế và Lệ Phi, còn có cả Thập tứ Hoàng tử mới sinh đều phải ở lại Kiến Phúc cung đến hết mùa hè mới hồi cung.
Tin tức này khiến tất cả hậu cung chấn động.
Thật ra, tuy trong hậu cung có rất nhiều người nói rằng Lệ Phi tư thông với người khác nên mới có thai nhưng trong lòng họ đều biết rõ rằng với tình huống bình thường, chỉ cần Lệ Phi không điên không ngốc thì sẽ không gây động tĩnh lớn như vậy, trắng trợn cắm sừng Hoàng đế.
Vốn là bọn họ định đợi khi Hoàng đế bí mật xuất cung đến hành cung thăm Lệ Phi mới đồn rằng Lệ Phi có thai nhưng không ngờ bụng Lệ Phi chẳng những đã lớn mà lại còn sinh nhanh như vậy!
Tính toán thời gian một chút thì chính là đầu tháng chín năm ngoái, Hoàng đế trở về từ Kiến Phúc cung là Lệ Phi đã có thai rồi.
Bùi Thanh Thù nghe được tin này xong cả người cũng dại ra.
Thời gian ở Kiến Phúc cung, Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy tình cảm của phụ mẫu trở nên tốt hơn. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ sẽ tốt đến mức đó, lại còn sinh cho hắn một tiểu đệ đệ.
Một đệ đệ nhỏ hơn hắn những mười ba tuổi…
Trong lòng Bùi Thanh Thù có một cảm giác nói không nên lời.
Lệ Phi sinh con cho Hoàng đế đương nhiên là một chuyện vui vẻ. Ít nhất thì Lệ Phi không phải bị người khác hãm hại, cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là…
Nghĩ đến Hoàng đế đang ở Kiến Phúc cung xa xôi cùng với đứa bé mới sinh kia, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên cảm thấy bọn họ mới là một nhà ba người.
Còn hắn… có được coi là gì đâu?
---
So với Bùi Thanh Thù, tâm tình