*Chap 18*:Buông tay để chờ đợi 1 tình cảm.
Vy Anh bỏ đi,nước mắt không ngừng rơi…Vì sao thế?Tình cảm bao lâu nay giờ đây là vỡ vụn ư?Bây giờ nhỏ mới hiểu được,khi bị từ chối sẽ đau như thế nào.Những lời lẽ của Duy Phong thật như những mũi tên lớn đâm sâu vào trái tim tan nát của nhỏ.Nhỏ bước đi trên con đường hằng ngày thân thuộc,sao tất cả giờ đây khác lạ quá?Tất cả mọi thứ đã khác xa với mọi ngày,đã không còn xanh tươi và xinh đẹp đối với nhỏ nữa.Trong mắt nhỏ giờ đây chỉ là thứ màu đen tối sầm lại,màu nước mắt làm nền cho những mảng đen mịt mù ấy…
Khoảng trời xanh bao la đang bị bao trùm bởi làn mây đen….Sấm chớp rạch ngang bầu trời,những giọt mưa đang không ngừng rơi.Mọi người ai nấy đều bước nhanh nên xe về hay đi tìm chỗ trú…Riêng 1 mình nhỏ,nhỏ đã không còn sức lực để bước tiếp được nữa.Ngoài trời mưa,người ta đang chằm chằm nhìn thấy 1 cô gái nhỏ bé quỵ xuống lòng đường vỉa hè,và khóc…Một mình cô gái nhỏ bé ấy đang bị bao phủ giữa làn mưa xối xả không ngừng.Cơn mưa đầu mùa bao giờ cũng vậy,luôn rất lạnh lẽo và cô đơn.Phải chăng bầu trời kia cũng đang đau cùng nhỏ sao??? Phải chăng ông trời cũng đang khóc thương cho 1 mối tình đầu đời đầy những trông gai và trắc trở.
Chợt 1 bàn tay nào đó đưa ra,nắm lấy đôi vai nhỏ bé đang run rẩy,dìu cô lên và nói:
-Vy Anh…Tại sao thế?-Duy Phong đừng trong làn mưa lạnh nói với Vy Anh nhỏ nhẹ,ánh mắt anh đau buồn không tả xiết.
-…Hức….hức-Vy Anh không nói gì,nhìn Duy Phong cô càng khóc to hơn
-Đừng như vậy nữa,quên Duy Phong đi,chắc chắn tình cảm của Vy Anh cũng chỉ là nhất thời như Duy Phong lúc ấy,sẽ quên Phong mau thôi.Đừng tự dày vò bản thân mình nữa.
-Làm sao Duy Phong biết được?-Nhỏ hét lên như muốn