Anh đưa đôi mắt đang nhạt nhòa vì những giọt lệ về phía cửa phòng…hi vọng và hi vọng…anh cố tìm kiếm 1 bóng dáng thân thuộc…Chỉ mong sao…số phận đừng đùa giỡn với tình cảm của anh và nhỏ…
-Duy Phongggg!!!-Cô gái ấy hét lên trong nước mắt,chạy lại phía anh…cô ôm chầm lấy người con trai cô yêu thương rất nhiều…
-Là…Vy Anh sao?Vy Anh?Là Vy Anh thật sao?-Anh buông tay cô gái ra và lay vai cô thật mạnh…như muốn nhìn thật kĩ người con gái đang đứng trước mặt mình.
-Duy Phong…Là Vy Anh,chính là Vy Anh mà!-Cô gái nở nụ cười hạnh phúc trong làn nước mắt trong suốt,tinh khiết như pha lê…Và không ai khác…cô gái ấy…chính là Vy Anh!!!
-Có phải Phong đang mơ không?Phong đang mơ thật sao?Tại sao Vy Anh lại xuất hiện trước mặt Duy Phong thế này?-Anh nở 1 nụ cười toại nguyện trong nước mắt rồi ôm chầm lấy Vy Anh..là nhỏ…đúng là nhỏ thật rồi!
-Duy Phong không mơ đâu…Là Vy Anh…Vy Anh thật đấy!Vy Anh đang ôm Phong đấy…Phong cảm nhận được chứ?Phong có biết Vy Anh nhớ Phong nhiều thế nào không? Huhu…!-Nhỏ khóc nức nở,giờ đây,hạnh phúc xung quanh nhỏ và anh như vỡ òa…đã chẳng còn khoảng cách nào,trắc trở nào ngăn cản được thứ tình yêu tha thiết mà họ dành cho nhau!
-Phong cảm nhận được…Phong xin lỗi Vy Anh,xin lỗi Vy Anh nhiều lắm!Cuốn nhật kí ấy Phong đã đọc hết rồi!Là Duy Phong cố chấp và ngang bướng nên mới nói rằng tình cảm với Vy Anh chỉ là thứ tình cảm thoáng qua..Không phải đâu…Thực sự không phải đâu!Phong yêu Vy Anh thật lòng và yêu nhiều lắm…Nhiều đến nỗi chỉ cần mất Vy Anh 1 lần nữa thôi là Phong sẽ chết thật sự rồi!Phong không biết là Vy Anh đã phải trải qua nhiều nỗi đau đến như thế…Phong đã rất lo lắng khi nghĩ rằng chỉ vì cố chấp không thú nhận tình cảm của mình đối với Vy Anh nên mới khiến cho Vy Anh phải đau khổ,khiến Vy Anh phải rơi nước mắt,khiến Vy Anh lặp lại quá khứ và khiến Vy Anh nằm viện đến mấy tuần liền…Thời gian ấy,Phong tưởng chừng như mình đã chết theo nỗi lo lắng,nỗi nhớ nhung tha thiết dành cho Vy Anh!Vy Anh biết không?Thực ra lúc đầu,Phong vì bị Vy Anh lừa cho 1 vố đau mà từ đó cũng lập kế hoạch trả thù bằng cách tán đổ Vy Anh rồi chia tay dứt khoát như những cô gái khác…Thế vậy mà Phong đâu biết,Phong làm như thế chẳng có tác dụng gì đối với Vy Anh,ngược lại Phong lại đang tự làm ình đau đớn…Vì không biết từ lúc nào...hình ảnh của Vy Anh với nụ cười vô tư,trong sáng đã luôn xuất hiện trong tâm trí Phong…không biết từ lúc nào sự quan tâm,lo lắng cho Vy Anh mỗi ngày đã trở thành thói quen không thể nào từ bỏ…và không biết từ bào giờ…trái tim Phong đã vì Vy Anh mà thao thức đêm ngày!Lúc Phong cố tình đeo tai nghe,luôn nhìn về phía cửa sổ và cố tỏ ra lạnh lùng,không quan tâm đến Vy Anh chỉ là sự giả tạo.Thực ra,Phong đeo tai nghe nhưng không mở nhạc,mắt nhìn về phía cửa sổ nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm hành động của Vy Anh,cố tỏ ra thờ ơ đến Vy Anh nhưng hoàn toàn quan tâm đến mọi hành động,cử chỉ và lời nói của Vy Anh đối với mọi người!Còn lúc Vy Anh khóc giữa trời mưa,lúc đó không phải Vy Anh 1 mình,thực ra Phong đã ở ngay gần đó để theo dõi Vy Anh,để xem Vy Anh có làm sao không,vì Phong rất sợ…sợ nhìn thấy Vy Anh khóc và tổn thương…Lí do mà Phong nói dối và không chấp nhận lời xin lỗi cũng như tình cảm của Vy Anh trong bệnh viện,là vì…
-Suỵt!-Vy Anh mỉm cười,đặt ngón trỏ lên đôi môi của Duy Phong ra hiệu không cần nói tiếp:
-Là vì Duy Phong muốn xem tình cảm của Vy Anh dành cho Duy Phong đến đâu,là vì Duy Phong muốn biết Vy Anh có thực sự thích Duy Phong hay không,là vì Duy Phong muốn thời gian sẽ chứng tỏ 1 điều mà ngay lúc này đây Vy Anh rất muốn nói:Vy Anh thực sự thích và yêu Duy Phong nhiều lắm!-Nhỏ mỉm cười nói trong hạnh phúc,thì ra nhỏ cố tình cướp lời anh là muốn chứng minh tình cảm của mình ngay lúc này!
-Cảm ơn Vy Anh,cảm ơn Vy Anh nhiều lắm!-Duy Phong mỉm cười thật tươi rồi đặt lên môi Vy Anh 1 nụ hôn đầy ngọt ngào và tràn ngập yêu thương!
Ở ngoài kia,sau cánh cửa phòng Vy Anh,4 cái đầu đang chụm vào nhau,lấp ló lấp ló nhìn trộm:
-Wow!Họ hôn nhau đẹp thật đấy!-My thì thầm cười nói
-Cái bà này,lặng im không 2 người đó phát hiện ra thì mất hết cảnh đẹp bây giờ!-Linh vỗ vai My thì thầm,tay còn lại ra giấu im lặng!
-Này!Cái đồ thần kinh đầu anh to thế,tránh ra tôi chụp phát nào,cảnh này không chụp thì quá phí!-Nó cũng thì thầm rồi đẩy lệch đầu hắn ra 1 bên làm cho đầu hắn va hẳn vào cánh cửa.
-Này con heo kia,đau quá,cô làm gì vậy hả?Tí thì bị phát hiện rồi!-Hắn xoa đầu,thì thầm trách móc nó
-2 người be bé cái mồm thôi,người ta phát hiện ra bây giờ!-Linh càu nhàu
-Tại hắn ta chứ,tránh ra tránh ra tôi sắp chụp được rồi!-Nó lại đẩy người hắn
-Hết chỗ rồi,cô tránh ra coi,tôi còn xem nữa!-Hắn cũng không vừa
-Anh tránh đi!
-Cô tránh đi!
-Bụp!Bụp!Rầm!!!!-Sau 1 hồi đánh nhau ác liệt chiếm chỗ,nó,hắn,Linh và My cuối cùng cũng ngã lăn ra sàn nhà,tạo thành 1 tiếng động lớn đến đau lòng!!!
-À há!Thế là chụp được rồi nhé!Đẹp hết ý luôn…Hahaha-Nó cầm trên tay thành quả của mình,nhảy cẫng lên sung sướng tuy trước đó là cú ngã sõng
soài đau ê ẩm!Rồi như chợt nhận ra hành động quá lố của mình,nó đảo mắt nhìn xung quanh,thấy cả 3 cặp mắt trợn ngược lên nhìn mình là của hắn,Linh,My…nghiêng đầu sang phải 1 tý,nó đã bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của ‘2 nhân vật chính’ Duy Phong và Vy Anh!
-Ơ…ơ…Phong với Vy Anh ơi!Không phải bọn tôi nhìn trộm đâu,không phải đâu nhé!-Chẳng biết phải làm gì,nó liền ‘chữa lỗi như khai tội’ cho 2 nhân vật chính nghe…
-Sao mọi người lại ở đây?-Phong ngơ ngác hỏi
-Mọi người…..DÁM NHÌN TRỘM HẢ!!!???-Vy Anh thì khác hoàn toàn,nhỏ như bốc hỏa trên đầu,trợn ngược mắt lên với 4 tên nhìn trộm ‘cảnh 16+’ ban nãy!!!
-A!Vy Anh đừng nóng,đừng nóng…bà vừa mới từ bệnh viện về mà!-Linh nhăn nhó cười nịnh nọt Vy Anh hạ hỏa
-Đúng đúng!Tức lên là không tốt cho sức khỏe đâu,mày xuống nhà ngồi nghỉ át nhé!Hôm nay nắng quá nắng quá!-Nó vừa nịnh vừa dắt tay Vy Anh xuống nhà rồi quay ngoắt lại đằng sau,ra hiệu cho 3 tên trộm còn lại cùng đi xuống,tiện thể nở nụ cười tươi như hoa với 2 nhân vật chính. -Mọi người ăn cơm thôi,Linh nấu xong hết cơm rồi!-Linh từ trong bếp đi ra,mùi thức ăn tỏa ra,lan vào cánh mũi như đang khiêu gợi…
-Ưm!Thơm quá!-Vy Anh cùng nó đồng thanh rồi nhìn nhau cười
-Tất nhiên rồi!Từ ngày Linh về đây,tao với H.San béo hẳn ra đấy nhé!-My nháy mắt cười khì khì
-Trời ạ!Tôi mới về có ngày hôm qua đã phải nấu ăn cho 2 bà đó rồi đấy Vy Anh ạ…hyhy…Mọi người ngồi xuống ăn thôi nào!-Linh vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên,nhỏ mở máy:
-A lô,Khánh à?Có chuyện gì thế?-Chỉ nghe thấy thế,mọi người còn lại đã tủm tỉm cười nhìn Linh như có ý trêu trọc.
-Long nó có ở đấy không hả Linh?Khánh gọi cho nó mà không liên lạc được!-Đầu dây bên kia,Khánh nhăn nhó hỏi
-Long có,cả Phong,My,Hạnh San và Vy Anh nữa đấy!Vy Anh tỉnh lại rồi,cũng xuất viện luôn rồi,mọi người đang chuẩn bị ăn cơm,Khánh với Minh cũng sang ăn cùng luôn đi-Linh cười tươi như hoa
-Vậy sao?Thật vậy à?Được rồi,mọi ng chờ Khánh với Minh nhé,bọn Khánh sang ngay đây!Bye